Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 22: Tính Toán
Vội bỏ lại một câu: "Mười đồng đừng nghĩ, chỗ tôi chỉ có hai đồng, chuyện này cứ như vậy đi.”
Cô cả bỏ lại tiền lập tức níu lấy con trai chạy.
Tống Ngôn Chi bĩu môi, thật đúng là keo kiệt.
Tống Ngôn Chi cảm ơn mọi người giúp cô nói chuyện, còn dùng tiền này đi mua nửa cân kẹo sữa, phát cho một đám nhỏ mỗi người một viên kẹo.
“Ngày sau nếu thấy có người bắt nạt Tiểu Bảo nhà dì, nhớ nói với dì, dì mời các cháu ăn kẹo.”
Một đám nhỏ lập tức đồng ý.
Người chung quanh thấy con trai mình cũng được kẹo, cảm thấy Tống Ngôn Chi biết làm người, thái độ đối với cô càng tốt: "Ai, cô cũng quá thật, kẹo đắt như thế, giữ lại cho Tiểu Bảo nhà cô ăn đi.”
Tống Ngôn Chi cười nói: "Chị khách khí rồi, nếu không phải hôm nay có đứa nhỏ giúp Tiểu Bảo làm sáng tỏ, Tiểu Bảo nhà em không biết phải chịu uất ức bao nhiêu.”
“Vậy thì mẹ không còn mấy viên nữa đâu.”
Tống Ngôn Chi ngây ngẩn cả người, vừa quay đầu lại nhìn thấy trong sân, Tiểu Bảo mất hứng bĩu môi, uất ức đứng đó.
Cậu nhóc thấy Tống Ngôn Chi nhìn lại, lập tức xoay người chạy đi, xem ra là tức giận.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm mở cửa, ánh mắt phức tạp lại có hơi khó chịu nhìn cô.
Tống Ngôn Chi cười nhìn đối phương nói: "Không có gì đáng ngại.”
Xoay người đi về phía cửa nhà, Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm vội vàng nhường chỗ cho cô.
Một màn vừa rồi bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy.
Tống Ngôn Chi đưa mấy viên kẹo trong túi cho bọn họ, nói: "Còn lại hai anh em chia nhau đi.”
Hai đứa nhỏ sửng sốt một lát, không giống với biểu tình vui vẻ trong nháy mắt của Bùi Điềm Điềm, Bùi Quý Xuyên phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Dì Tống, chúng cháu không ăn, cho em trai ăn.”
Tống Ngôn Chi dừng lại chút, nói: "Nó có thứ tốt hơn, không cần các cháu để lại.”
“Cầm lấy.”
Giọng nói của cô nghiêm khắc hơn hai phần.
Bùi Quý Xuyên mím môi, đưa tay đón lấy.
Tống Ngôn Chi vào phòng.
Bùi Quý Xuyên còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy có người nói: "Ai nói ngược đãi hai anh em bọn họ, đây không phải đối với bọn họ rất tốt sao?"
“Đúng vậy, cũng nỡ cho, đổi lại là tôi. Tôi sẽ không cho họ ăn kẹo, con trai tôi tôi cũng không nỡ mua.”
“Còn không phải à......”
Trong ánh mắt Bùi Quý Xuyên hiện lên vẻ phức tạp.
Bùi Điềm Điềm đoạt lấy kẹo trong tay cậu ta, lập tức bóc một viên bỏ vào miệng, mùi sữa tươi tinh khiết tràn vào miệng, cô nhóc hạnh phúc nheo mắt lại, "Ăn ngon thật, anh, kẹo này ăn ngon thật, em chưa từng ăn kẹo ngon như vậy.”
Tống Ngôn Chi đi vào phòng, Tiểu Bảo ủ rũ nằm bên giường.
Thấy Tống Ngôn Chi đi vào, cậu lập tức quay đầu nhìn sang bên kia, không nhìn cô, rõ ràng đang tức giận.
Tống Ngôn Chi cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này, mình còn không phải đều là vì tương lai cậu không bị người bắt nạt sao.
Mà người ta còn tức giận với mình cơ đấy.
“Tiểu Bảo, con giận à? Chỗ con không phải còn kẹo sao?”
Tiểu Bảo nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Lừa gạt, lừa người, chỉ có chút thôi, đều là đồ còn lại.”
Tống Ngôn Chi lập tức cười nói: "Trong nhà còn có rất nhiều đó.”
“Hơn nữa trong kẹo sữa mẹ mua cho Tiểu Bảo có đậu phộng, người khác không có. Tiểu Bảo không thích ăn đậu phộng à?”
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, kẹo sữa đậu phộng thơm lắm, ngon hơn tất cả loại kẹo cậu từng ăn.
Tống Ngôn Chi còn nói thêm: "Nếu sau này Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mỗi ngày đều cho con ăn một viên kẹo sữa đậu phộng nhé?”
Cô vừa nói, ánh mắt Tiểu Bảo nhất thời sáng lên, không tức giận nữa.
Trong lòng còn rất vui vẻ, vui vẻ nói không nên lời.
Kẹo sữa của cậu cũng không giống với người khác.
Cô cả bỏ lại tiền lập tức níu lấy con trai chạy.
Tống Ngôn Chi bĩu môi, thật đúng là keo kiệt.
Tống Ngôn Chi cảm ơn mọi người giúp cô nói chuyện, còn dùng tiền này đi mua nửa cân kẹo sữa, phát cho một đám nhỏ mỗi người một viên kẹo.
“Ngày sau nếu thấy có người bắt nạt Tiểu Bảo nhà dì, nhớ nói với dì, dì mời các cháu ăn kẹo.”
Một đám nhỏ lập tức đồng ý.
Người chung quanh thấy con trai mình cũng được kẹo, cảm thấy Tống Ngôn Chi biết làm người, thái độ đối với cô càng tốt: "Ai, cô cũng quá thật, kẹo đắt như thế, giữ lại cho Tiểu Bảo nhà cô ăn đi.”
Tống Ngôn Chi cười nói: "Chị khách khí rồi, nếu không phải hôm nay có đứa nhỏ giúp Tiểu Bảo làm sáng tỏ, Tiểu Bảo nhà em không biết phải chịu uất ức bao nhiêu.”
“Vậy thì mẹ không còn mấy viên nữa đâu.”
Tống Ngôn Chi ngây ngẩn cả người, vừa quay đầu lại nhìn thấy trong sân, Tiểu Bảo mất hứng bĩu môi, uất ức đứng đó.
Cậu nhóc thấy Tống Ngôn Chi nhìn lại, lập tức xoay người chạy đi, xem ra là tức giận.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm mở cửa, ánh mắt phức tạp lại có hơi khó chịu nhìn cô.
Tống Ngôn Chi cười nhìn đối phương nói: "Không có gì đáng ngại.”
Xoay người đi về phía cửa nhà, Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm vội vàng nhường chỗ cho cô.
Một màn vừa rồi bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy.
Tống Ngôn Chi đưa mấy viên kẹo trong túi cho bọn họ, nói: "Còn lại hai anh em chia nhau đi.”
Hai đứa nhỏ sửng sốt một lát, không giống với biểu tình vui vẻ trong nháy mắt của Bùi Điềm Điềm, Bùi Quý Xuyên phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Dì Tống, chúng cháu không ăn, cho em trai ăn.”
Tống Ngôn Chi dừng lại chút, nói: "Nó có thứ tốt hơn, không cần các cháu để lại.”
“Cầm lấy.”
Giọng nói của cô nghiêm khắc hơn hai phần.
Bùi Quý Xuyên mím môi, đưa tay đón lấy.
Tống Ngôn Chi vào phòng.
Bùi Quý Xuyên còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy có người nói: "Ai nói ngược đãi hai anh em bọn họ, đây không phải đối với bọn họ rất tốt sao?"
“Đúng vậy, cũng nỡ cho, đổi lại là tôi. Tôi sẽ không cho họ ăn kẹo, con trai tôi tôi cũng không nỡ mua.”
“Còn không phải à......”
Trong ánh mắt Bùi Quý Xuyên hiện lên vẻ phức tạp.
Bùi Điềm Điềm đoạt lấy kẹo trong tay cậu ta, lập tức bóc một viên bỏ vào miệng, mùi sữa tươi tinh khiết tràn vào miệng, cô nhóc hạnh phúc nheo mắt lại, "Ăn ngon thật, anh, kẹo này ăn ngon thật, em chưa từng ăn kẹo ngon như vậy.”
Tống Ngôn Chi đi vào phòng, Tiểu Bảo ủ rũ nằm bên giường.
Thấy Tống Ngôn Chi đi vào, cậu lập tức quay đầu nhìn sang bên kia, không nhìn cô, rõ ràng đang tức giận.
Tống Ngôn Chi cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này, mình còn không phải đều là vì tương lai cậu không bị người bắt nạt sao.
Mà người ta còn tức giận với mình cơ đấy.
“Tiểu Bảo, con giận à? Chỗ con không phải còn kẹo sao?”
Tiểu Bảo nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Lừa gạt, lừa người, chỉ có chút thôi, đều là đồ còn lại.”
Tống Ngôn Chi lập tức cười nói: "Trong nhà còn có rất nhiều đó.”
“Hơn nữa trong kẹo sữa mẹ mua cho Tiểu Bảo có đậu phộng, người khác không có. Tiểu Bảo không thích ăn đậu phộng à?”
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, kẹo sữa đậu phộng thơm lắm, ngon hơn tất cả loại kẹo cậu từng ăn.
Tống Ngôn Chi còn nói thêm: "Nếu sau này Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mỗi ngày đều cho con ăn một viên kẹo sữa đậu phộng nhé?”
Cô vừa nói, ánh mắt Tiểu Bảo nhất thời sáng lên, không tức giận nữa.
Trong lòng còn rất vui vẻ, vui vẻ nói không nên lời.
Kẹo sữa của cậu cũng không giống với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất