Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh

Chương 23: Đưa Tới Lớp Mẫu Giáo Trong Khu Gia Đình (Dưỡng Hồng Ban)

Trước Sau
Tống Ngôn Chi thấy cậu không tức giận, giúp cậu thay quần áo, lấy ra giặt.

Trong lòng cũng rất nặng nề.

Kiếp trước Tiểu Bảo thường xuyên về nhà mà bẩn thỉu, lúc ấy cô căn bản không nghĩ nhiều xem chuyện gì đã xảy ra.

Lại bỏ qua bởi vì Tiểu Bảo không giống với những đứa trẻ bình thường, cho dù là bị bắt nạt cũng sẽ không tìm mẹ, cũng sẽ tự mình thừa nhận.

Người làm mẹ như cô thật sự là quá thất bại.

Giặt quần áo cho Tiểu Bảo, Tống Ngôn Chi thấy cậu còn chưa rửa tay đã lên bàn, nói: "Tiểu Bảo, đi rửa tay trước rồi ăn cơm.”

Hôm nay Tiểu Bảo so với thường ngày còn nghe lời hơn chút, cậu trượt xuống ghế đi phòng bếp vặn mở vòi nước rửa tay.

Còn chưa chà xát hai cái đã vung tay không thể chờ đợi được muốn ăn cơm.

Bị Tống Ngôn Chi đi tới giữ chặt, cô xoa bọt bàn tay nho nhỏ, cẩn thận chà xát trên tay cậu.

Móng tay Tiểu Bảo dính đầy bùn, phải mất nửa ngày mới rửa sạch.

Vốn còn lo lắng cậu sẽ không kiên nhẫn, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ bị cô ôm lấy kia thế mà an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn bàn tay to của cô bao lấy bàn tay nhỏ bé của mình tẩy rửa.

Tống Ngôn Chi nhân cơ hội dạy cậu ngày sau phải rửa như vậy mới có thể rửa sạch sẽ.

Nhất là sờ soạng sâu hoặc bùn, nếu không ăn vào trong bụng sẽ mọc sâu.

Tiểu Bảo nghe vậy, lập tức duỗi thẳng bàn tay nhỏ bé.

Cậu không muốn sâu trong bụng.



Anh em Bùi Quý Xuyên vốn ngồi ở bên ngoài chờ ăn cơm nghe thấy Tống Ngôn Chi dịu dàng nhỏ nhẹ dạy Tiểu Bảo rửa tay, lại nghe nói không rửa tay mà ăn cơm, trong bụng có sâu, lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch.

Vội vàng chạy vào phòng bếp nói: "Dì Tống, sau này chúng cháu cũng sẽ rửa tay.”

Tống Ngôn Chi nhìn bọn họ một cái, không nói gì, khẽ gật đầu, lau tay kéo Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Thấy cô không có ý dạy bọn họ rửa tay, trong lòng hai đứa nhỏ có hơi chua xót.

Còn muốn khóc.

Giờ phút này xúc động muốn mẹ, đạt tới đỉnh cao.

Ăn cơm xong, theo thường lệ uống thuốc.

Tống Ngôn Chi lại bắt đầu tập yoga trong phòng.

Cảm giác cả người kéo căng, không thể không nói, rất thoải mái.

Cảm giác đau nhức giảm bớt như dựng sào thấy bóng.

Tiểu Bảo ngồi trên giường, tò mò nhìn động tác kỳ quái của mẹ.

Lúc thì ngồi xổm, lúc thì vểnh một chân, lúc lại nằm sấp......

Thật quá kỳ quái.

Tống Ngôn Chi luyện xong, đầu đầy mồ hôi.

Cô làm cơm xong thì có giữ lửa lại đun nước nóng, không nói mỗi ngày đều có thể tắm rửa, nhưng lau chút vẫn có thể.



Luyện yoga xong nằm xuống miễn bàn thoải mái bao nhiêu, Tống Ngôn Chi mơ mơ màng màng liền ôm con trai ngủ.

Nửa đêm, mưa to tầm tã rơi xuống.

Gió lạnh từ trong cửa sổ thổi vào, Tống Ngôn Chi giật mình, vội kéo chăn đắp lại.

Mới vừa ngủ không bao lâu, Tống Ngôn Chi lại cảm giác phía sau lạnh lẽo. Tiếp theo, vòng eo bị một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy.

Trong mộng, hai rắn lớn quấn lấy cô, tùy ý cô giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy.

Tống Ngôn Chi cố sức giãy dụa, vừa cào vừa cắn.

“A......” Trong đêm tối, tiếng đàn ông hơi đau đớn vang lên.

Bùi Duật Sâm mở hai mắt ra, nhìn người phụ nữ trong ngực cắn một miếng trước ngực mình.

Đây là hận anh bao nhiêu, ngủ cũng không thành thật.

Đưa tay đè lại bàn tay vẫn đang gắt gao bóp chặt trên cánh tay mình.

Dừng lại chút, ma sát hai lần.

Không phải sự mềm mại của cô gái mới lớn, mà giữa các ngón tay rất thô ráp.

Anh cũng đã từng nắm hai tay này, lại không như thế.

Mặt mày Bùi Duật Sâm tối sầm lại.

Tống Ngôn Chi bị trói buộc rất thống khổ, cả người nóng bỏng. Trong lúc mơ mơ màng màng, một bàn tay to dịu dàng sờ sờ trán của cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy nóng, không ngừng đá chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau