Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 26: Địch Ý Của Vợ Đối Với Anh Có Thể So Sánh Với Kẻ Thù Trên Chiến Trường
Nhưng mà Tống Ngôn Chi căn bản không thèm để ý ánh mắt của những người này, kiếp trước mình chính là vì ánh mắt của người ngoài, mới có thể bỏ qua Tiểu Bảo như thế.
Tiểu Bảo ngoại trừ không thích nói chuyện ra, thật ra không có chỗ nào kỳ quái.
Chỉ là bởi vì cậu không hoạt bát đáng yêu như những bạn nhỏ khác, cho nên mới bị người ta dùng ánh mắt khác thường đối đãi.
Lớp mẫu giáo cũng chỉ là hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ của khu gia đình mà thôi, cho nên đối với những đứa nhỏ căn bản không có yêu cầu gì.
Tống Ngôn Chi đưa qua cũng không nói gì.
Cô còn mua giấy bút cho Tiểu Bảo, dạy cậu viết 1234.
Lúc đi lại nhét một viên kẹo, lúc này mới rời đi.
Tiểu Bảo từ nhỏ đã thích ở một mình, chạy ra ngoài.
Cho nên không có Tống Ngôn Chi ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể sống tốt.
Cậu hiện tại cảm thấy hứng thú đối với tính toán, nghe thấy mẹ dạy cậu viết 1234 cậu nhất thời liền nhớ tới trong mộng Bùi Quý Xuyên biết tính toán.
Cậu cố gắng suy nghĩ, cũng viết lên sổ.
Cô giáo nhìn cậu im lặng viết chữ, đi tới nhìn thoáng qua, sợ ngây người.
Chỉ thấy trên giấy viết một chuỗi số lớn, 3+5=8, 4+2=6, 5+5=10...
Vừa rồi Tống Ngôn Chi viết con số một đến mười, đều bị cậu + một lần.
Vừa rồi không phải nói đầu óc đứa nhỏ này có vấn đề, không quá thông minh sao?
Làm sao cũng biết tính toán.
Cô giáo có hơi nghi hoặc, nhưng nghe nói Tống Ngôn Chi là người có văn hóa từng lên trung học phổ thông, con trai cô biết tính toán, dường như cũng không có gì kỳ quái.
Tiểu Bảo vốn cũng không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy con số mẹ dạy và Bùi Quý Xuyên đếm ngón tay trong mộng, cậu bỗng nhiên hiểu ra.
Còn cảm thấy rất thú vị, vẫn luôn viết.
Những đứa trẻ khác cãi nhau ầm ĩ, cậu thế nhưng cũng không bị quấy rầy chút nào.
Lực chuyên chú như vậy thật sự là làm người ta tặc lưỡi.
Bùi Duật Sâm khiêng một bao gạo, cầm theo một ít thịt heo cùng với sữa, hoa quả về đến nhà.
Đặt lên bàn.
Ánh mắt dò xét một vòng.
Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo đều không có ở đây.
Anh nhíu nhíu mày.
Sáng nay thức dậy mới phát hiện trong bếp không có gì.
Ngược lại có một mùi thuốc nồng.
Chắc là Tống Ngôn Chi uống.
Anh nhìn sắc mặt Tống Ngôn Chi đúng là không tốt lắm, đêm qua còn sốt cao, nhưng không nghĩ tới lại phải uống thuốc Đông y.
Tuy nhiên, những chuyện này chưa bao giờ được đề cập trong thư gửi cho anh.
Bùi Duật Sâm ý thức được mình có thể không rõ ràng lắm đối với rất nhiều tình huống trong nhà.
Càng không hiểu rõ tình huống chân thật của vợ con mình.
Trong lòng khó tránh khỏi thấy áy náy.
Trong nhà nhiều người, đồ ăn trong bếp nhất định không ăn được mấy ngày.
Nên ra ngoài mua một ít về.
Tuy rằng anh bị điều chuyển, nhưng cũng có vài ngày nghỉ.
Mấy ngày nay đều có thời gian.
Vốn định hòa hoãn tình cảm với vợ con một chút, nhưng hiện tại xem ra cũng không dễ dàng.
“Dì Tống và Tiểu Bảo đâu?”
Anh nhìn về phía hai đứa nhỏ đang đứng ở cửa.
Bùi Quý Xuyên nói: "Dì Tống đưa Tiểu Bảo đến lớp mẫu giáo, còn chưa về.”
Bùi Duật Sâm hơi sửng sốt.
Tình huống của Tiểu Bảo anh biết được một ít từ trong thư, dễ nghe chút là đầu óc không thông minh, khó nghe chính là kẻ ngốc.
Trong thư nói cậu năm tuổi nói chuyện cũng không thành câu.
Tính cách quái gở, gặp người sẽ trốn.
Nhưng Tống Ngôn Chi lại đưa cậu đến lớp mẫu giáo?
Bùi Điềm Điềm nhìn một đống đồ ăn trên bàn, mắt cũng thẳng, lại thấy Bùi Duật Sâm tựa như rất hiền lành với bọn họ, cô nhóc không nhịn được nói: "Chú Bùi, cháu, cháu và anh trai cũng có thể đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình chứ?"
Cô nhóc đã nghe người ta nói, ba là ân nhân của chú Bùi.
Cho nên chú Bùi mới nhận nuôi bọn họ.
Vậy cô nhóc đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, hẳn là cũng sẽ được đồng ý chứ.
Cô nhóc cũng muốn cặp sách mới, muốn đi học!
Tiểu Bảo ngoại trừ không thích nói chuyện ra, thật ra không có chỗ nào kỳ quái.
Chỉ là bởi vì cậu không hoạt bát đáng yêu như những bạn nhỏ khác, cho nên mới bị người ta dùng ánh mắt khác thường đối đãi.
Lớp mẫu giáo cũng chỉ là hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ của khu gia đình mà thôi, cho nên đối với những đứa nhỏ căn bản không có yêu cầu gì.
Tống Ngôn Chi đưa qua cũng không nói gì.
Cô còn mua giấy bút cho Tiểu Bảo, dạy cậu viết 1234.
Lúc đi lại nhét một viên kẹo, lúc này mới rời đi.
Tiểu Bảo từ nhỏ đã thích ở một mình, chạy ra ngoài.
Cho nên không có Tống Ngôn Chi ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể sống tốt.
Cậu hiện tại cảm thấy hứng thú đối với tính toán, nghe thấy mẹ dạy cậu viết 1234 cậu nhất thời liền nhớ tới trong mộng Bùi Quý Xuyên biết tính toán.
Cậu cố gắng suy nghĩ, cũng viết lên sổ.
Cô giáo nhìn cậu im lặng viết chữ, đi tới nhìn thoáng qua, sợ ngây người.
Chỉ thấy trên giấy viết một chuỗi số lớn, 3+5=8, 4+2=6, 5+5=10...
Vừa rồi Tống Ngôn Chi viết con số một đến mười, đều bị cậu + một lần.
Vừa rồi không phải nói đầu óc đứa nhỏ này có vấn đề, không quá thông minh sao?
Làm sao cũng biết tính toán.
Cô giáo có hơi nghi hoặc, nhưng nghe nói Tống Ngôn Chi là người có văn hóa từng lên trung học phổ thông, con trai cô biết tính toán, dường như cũng không có gì kỳ quái.
Tiểu Bảo vốn cũng không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy con số mẹ dạy và Bùi Quý Xuyên đếm ngón tay trong mộng, cậu bỗng nhiên hiểu ra.
Còn cảm thấy rất thú vị, vẫn luôn viết.
Những đứa trẻ khác cãi nhau ầm ĩ, cậu thế nhưng cũng không bị quấy rầy chút nào.
Lực chuyên chú như vậy thật sự là làm người ta tặc lưỡi.
Bùi Duật Sâm khiêng một bao gạo, cầm theo một ít thịt heo cùng với sữa, hoa quả về đến nhà.
Đặt lên bàn.
Ánh mắt dò xét một vòng.
Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo đều không có ở đây.
Anh nhíu nhíu mày.
Sáng nay thức dậy mới phát hiện trong bếp không có gì.
Ngược lại có một mùi thuốc nồng.
Chắc là Tống Ngôn Chi uống.
Anh nhìn sắc mặt Tống Ngôn Chi đúng là không tốt lắm, đêm qua còn sốt cao, nhưng không nghĩ tới lại phải uống thuốc Đông y.
Tuy nhiên, những chuyện này chưa bao giờ được đề cập trong thư gửi cho anh.
Bùi Duật Sâm ý thức được mình có thể không rõ ràng lắm đối với rất nhiều tình huống trong nhà.
Càng không hiểu rõ tình huống chân thật của vợ con mình.
Trong lòng khó tránh khỏi thấy áy náy.
Trong nhà nhiều người, đồ ăn trong bếp nhất định không ăn được mấy ngày.
Nên ra ngoài mua một ít về.
Tuy rằng anh bị điều chuyển, nhưng cũng có vài ngày nghỉ.
Mấy ngày nay đều có thời gian.
Vốn định hòa hoãn tình cảm với vợ con một chút, nhưng hiện tại xem ra cũng không dễ dàng.
“Dì Tống và Tiểu Bảo đâu?”
Anh nhìn về phía hai đứa nhỏ đang đứng ở cửa.
Bùi Quý Xuyên nói: "Dì Tống đưa Tiểu Bảo đến lớp mẫu giáo, còn chưa về.”
Bùi Duật Sâm hơi sửng sốt.
Tình huống của Tiểu Bảo anh biết được một ít từ trong thư, dễ nghe chút là đầu óc không thông minh, khó nghe chính là kẻ ngốc.
Trong thư nói cậu năm tuổi nói chuyện cũng không thành câu.
Tính cách quái gở, gặp người sẽ trốn.
Nhưng Tống Ngôn Chi lại đưa cậu đến lớp mẫu giáo?
Bùi Điềm Điềm nhìn một đống đồ ăn trên bàn, mắt cũng thẳng, lại thấy Bùi Duật Sâm tựa như rất hiền lành với bọn họ, cô nhóc không nhịn được nói: "Chú Bùi, cháu, cháu và anh trai cũng có thể đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình chứ?"
Cô nhóc đã nghe người ta nói, ba là ân nhân của chú Bùi.
Cho nên chú Bùi mới nhận nuôi bọn họ.
Vậy cô nhóc đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, hẳn là cũng sẽ được đồng ý chứ.
Cô nhóc cũng muốn cặp sách mới, muốn đi học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất