Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 32: Nhập Hộ Khẩu Cho Hai Đứa Trẻ
……
Trong khu gia đình, lúc này Vương Diễm Mai cũng đi tới nhà con trai lớn, định gọi bọn họ buổi tối qua ăn cơm.
Con trai năm năm không về nhà, vất vả lắm mới được điều về. Tất nhiên nên chúc mừng một phen.
Không ngờ người ta không có ở nhà.
Chỉ thấy hai đứa nhỏ Bùi Quý Xuyên đang quét rác ở cửa.
Còn mặc quần áo cũ nát.
"Ôi, Quý Xuyên của bà, sao cháu lại ở chỗ này quét rác chứ, có phải Tống Ngôn Chi bắt cháu làm hay không!”
Bà ta đau lòng nhìn cháu trai, tức giận hô.
Bùi Quý Xuyên rút tay về, không quen người ngoài nhiệt tình với mình như vậy.
“Bà Bùi, dì Tống không có ở nhà.”
Bùi Điềm Điềm tò mò nhìn bà ta, "Bà Bùi, bà tìm dì Tống và chú sao? Dì Tống đưa đồ ăn cho Tiểu Bảo, còn chưa về.”
Vương Diễm Mai vừa nghe lời này, nhất thời trầm sắc mặt, "Cô ta điên rồi? Đứa nhỏ kia là tên ngốc, làm gì cần đưa tới lớp mẫu giáo trong khu gia đình, bà thấy cô ta là có tiền không có chỗ tiêu đúng không!"
Bà ta tức giận không thôi, đưa tiền cho Tống Ngôn, là để cô chăm sóc hai anh em Bùi Quý Xuyên cho tốt.
Tống Ngôn Chi ngược lại hay lắm, xoay người đưa đứa con ngốc đi học.
Đầu óc đứa nhỏ kia còn không bình thường, có thể đọc sách gì, đây không phải là lãng phí tiền sao.
Vương Diễm Mai càng không vui với Tống Ngôn Chi.
“Quý Xuyên, Điềm Điềm, dì Tống các cháu có mua quần áo mới cho các cháu không?”
Bùi Quý Xuyên không nói gì, Bùi Điềm Điềm nói: "Dì Tống chỉ mua quần áo mới cho Tiểu Bảo.”
Nói xong, cô ta chờ mong nhìn Vương Diễm Mai, "Bà Bùi, cháu và anh trai cũng có thể mặc quần áo mới giống Tiểu Bảo sao?"
Vương Diễm Mai nghe nói như thế, vô cùng đau lòng, vừa tiếc tiền, lại đau lòng cháu trai.
Đây chính là cốt nhục của đứa con mà mình yêu thương nhất.
Ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như thế, gầy như khỉ,
Vất vả lắm mới trở về, Tống Ngôn Chi còn đối xử không tốt với bọn họ.
Thật sự là tức chết bà ta.
Bà ta không nhìn Bùi Điềm Điềm, mà đau lòng nhìn Bùi Quý Xuyên nói: "Ôi, cháu trai đáng thương của bà, đứa khốn kiếp kia, chờ nó trở về, bà sẽ giáo huấn nó thật tốt. Đi, Quý Xuyên, bà nội dẫn cháu đi mua quần áo mới.”
Bùi Quý Xuyên nhíu nhíu mày, không nhúc nhích, "Bà Bùi, cháu không cần.”
Nói xong không để ý đến bà ta, xoay người chạy vào phòng.
Bùi Điềm Điềm vốn rất vui mừng, cô ta rất muốn có quần áo mới, lại không nghĩ tới anh trai từ chối, thấy bà nội Bùi có vẻ mặt thương tâm, lập tức tiến lên nhu thuận nói: "Bà nội, anh trai cháu nhất định là sợ dì Tống biết sẽ tức giận, cháu cùng bà đi mua, cháu biết anh trai cháu mặc cỡ bao nhiêu.”
Nghe nói như thế, Vương Diễm Mai càng tức giận.
Đêm nay bà ta còn muốn dẫn hai đứa nhỏ đi Bùi gia ăn cơm, mời một ít thân thích, nếu để người ta nhìn thấy hai đứa nhỏ này ăn mặc rách rưới, thì giống bộ dáng gì.
Nghĩ vậy, Vương Diễm Mai lập tức lôi kéo Bùi Điềm Điềm đi mua quần áo mới.
Trong lòng Bùi Điềm cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy anh trai thật sự rất ngốc.
Dì Tống đã nói, dì sẽ không quản bọn họ, cũng sẽ không trách bọn họ, bà nội mua quần áo mới cho bọn họ cũng không có gì không đúng.
Khẳng định không có việc gì.
Hơn nữa cho dù là cô giận cũng không sao, vì quần áo mới, những thứ này đều không có gì.
Nhưng Bùi Điềm Điềm không nghĩ tới, bà nội thế mà lại luôn chỉ hỏi anh trai, hỏi cậu ta đi giày cỡ bao nhiêu, quần áo cỡ bao nhiêu.
Căn bản không hỏi mình.
Trong lòng cô nhóc có hơi không vui, nói anh trai cao như mình, bình thường bọn họ đều mặc quần áo có cỡ như nhau.
Trong khu gia đình, lúc này Vương Diễm Mai cũng đi tới nhà con trai lớn, định gọi bọn họ buổi tối qua ăn cơm.
Con trai năm năm không về nhà, vất vả lắm mới được điều về. Tất nhiên nên chúc mừng một phen.
Không ngờ người ta không có ở nhà.
Chỉ thấy hai đứa nhỏ Bùi Quý Xuyên đang quét rác ở cửa.
Còn mặc quần áo cũ nát.
"Ôi, Quý Xuyên của bà, sao cháu lại ở chỗ này quét rác chứ, có phải Tống Ngôn Chi bắt cháu làm hay không!”
Bà ta đau lòng nhìn cháu trai, tức giận hô.
Bùi Quý Xuyên rút tay về, không quen người ngoài nhiệt tình với mình như vậy.
“Bà Bùi, dì Tống không có ở nhà.”
Bùi Điềm Điềm tò mò nhìn bà ta, "Bà Bùi, bà tìm dì Tống và chú sao? Dì Tống đưa đồ ăn cho Tiểu Bảo, còn chưa về.”
Vương Diễm Mai vừa nghe lời này, nhất thời trầm sắc mặt, "Cô ta điên rồi? Đứa nhỏ kia là tên ngốc, làm gì cần đưa tới lớp mẫu giáo trong khu gia đình, bà thấy cô ta là có tiền không có chỗ tiêu đúng không!"
Bà ta tức giận không thôi, đưa tiền cho Tống Ngôn, là để cô chăm sóc hai anh em Bùi Quý Xuyên cho tốt.
Tống Ngôn Chi ngược lại hay lắm, xoay người đưa đứa con ngốc đi học.
Đầu óc đứa nhỏ kia còn không bình thường, có thể đọc sách gì, đây không phải là lãng phí tiền sao.
Vương Diễm Mai càng không vui với Tống Ngôn Chi.
“Quý Xuyên, Điềm Điềm, dì Tống các cháu có mua quần áo mới cho các cháu không?”
Bùi Quý Xuyên không nói gì, Bùi Điềm Điềm nói: "Dì Tống chỉ mua quần áo mới cho Tiểu Bảo.”
Nói xong, cô ta chờ mong nhìn Vương Diễm Mai, "Bà Bùi, cháu và anh trai cũng có thể mặc quần áo mới giống Tiểu Bảo sao?"
Vương Diễm Mai nghe nói như thế, vô cùng đau lòng, vừa tiếc tiền, lại đau lòng cháu trai.
Đây chính là cốt nhục của đứa con mà mình yêu thương nhất.
Ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như thế, gầy như khỉ,
Vất vả lắm mới trở về, Tống Ngôn Chi còn đối xử không tốt với bọn họ.
Thật sự là tức chết bà ta.
Bà ta không nhìn Bùi Điềm Điềm, mà đau lòng nhìn Bùi Quý Xuyên nói: "Ôi, cháu trai đáng thương của bà, đứa khốn kiếp kia, chờ nó trở về, bà sẽ giáo huấn nó thật tốt. Đi, Quý Xuyên, bà nội dẫn cháu đi mua quần áo mới.”
Bùi Quý Xuyên nhíu nhíu mày, không nhúc nhích, "Bà Bùi, cháu không cần.”
Nói xong không để ý đến bà ta, xoay người chạy vào phòng.
Bùi Điềm Điềm vốn rất vui mừng, cô ta rất muốn có quần áo mới, lại không nghĩ tới anh trai từ chối, thấy bà nội Bùi có vẻ mặt thương tâm, lập tức tiến lên nhu thuận nói: "Bà nội, anh trai cháu nhất định là sợ dì Tống biết sẽ tức giận, cháu cùng bà đi mua, cháu biết anh trai cháu mặc cỡ bao nhiêu.”
Nghe nói như thế, Vương Diễm Mai càng tức giận.
Đêm nay bà ta còn muốn dẫn hai đứa nhỏ đi Bùi gia ăn cơm, mời một ít thân thích, nếu để người ta nhìn thấy hai đứa nhỏ này ăn mặc rách rưới, thì giống bộ dáng gì.
Nghĩ vậy, Vương Diễm Mai lập tức lôi kéo Bùi Điềm Điềm đi mua quần áo mới.
Trong lòng Bùi Điềm cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy anh trai thật sự rất ngốc.
Dì Tống đã nói, dì sẽ không quản bọn họ, cũng sẽ không trách bọn họ, bà nội mua quần áo mới cho bọn họ cũng không có gì không đúng.
Khẳng định không có việc gì.
Hơn nữa cho dù là cô giận cũng không sao, vì quần áo mới, những thứ này đều không có gì.
Nhưng Bùi Điềm Điềm không nghĩ tới, bà nội thế mà lại luôn chỉ hỏi anh trai, hỏi cậu ta đi giày cỡ bao nhiêu, quần áo cỡ bao nhiêu.
Căn bản không hỏi mình.
Trong lòng cô nhóc có hơi không vui, nói anh trai cao như mình, bình thường bọn họ đều mặc quần áo có cỡ như nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất