Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 35: Tìm Phiền Toái
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, cằm cậu căng chặt, có hơi căng thẳng.
Tống Ngôn Chi lập tức hiểu ra.
Đứa nhỏ này là muốn đòi thưởng.
Cô lập tức xoa đầu Tiểu Bảo khích lệ: "Tiểu Bảo thật quá lợi hại, biết tính toán rồi, mẹ thưởng cho con một viên kẹo. Nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, hôm nay mẹ dạy con luyện chữ được không, nếu có thể viết chữ đoan chính, sẽ thưởng thêm cho con.”
Cô viết con số từ một đến mười trên cuốn sổ.
Đứa nhỏ tuy rằng học được phép cộng khiến Tống Ngôn Chi rất vui vẻ, nhưng loại chuyện này không gấp được, nền tảng nhất định phải đặt móng bền vững.
“Dựa theo mẹ viết như thế này, không thể viết nghiêng ra ngoài, cũng không thể viết lệch, nếu viết xong, hôm nay ăn thêm một viên kẹo.”
Tiểu Bảo cầm quyển sổ nghiêng đầu nhìn một hồi, lập tức viết lên.
Bùi Quý Xuyên lập tức chạy tới, im lặng nhìn Tiểu Bảo làm bài tập.
Tống Ngôn Chi vào nhà thay quần áo, lại vào phòng bếp xào cơm chiên trứng cho con trai.
Cơm lúc trưa còn chưa ăn xong, rất thích hợp chiên với trứng.
Hôm nay Bùi Điềm Điềm thay quần áo mới liền chạy đi chơi, lúc trở về, mọi người đã ăn cơm.
Cô nhóc còn có hơi kinh ngạc, nói: "Dì Tống, không phải chúng ta sẽ đến nhà bà nội ăn cơm sao?”
Tống Ngôn Chi "Ừ" một tiếng, dặn dò con trai ăn sạch sẽ, mới nói: "Cô* không ăn?"
(*Xưng hô ở đây để thể hiện sự lạnh nhạt của nữ chính với Bùi Điềm Điềm nhé.)
Bùi Điềm Điềm nhìn Tiểu Bảo và anh trai ăn cơm chiên trứng, nuốt nước miếng, nhưng cô nhóc càng muốn đến nhà bà nội ăn tiệc lớn.
Vì thế lắc đầu nói: "Cháu không đói bụng.”
Tống Ngôn Chi cười một tiếng, không nói gì.
Ăn cơm xong, gần năm giờ rưỡi.
Tống Ngôn Chi chưa đi vội, im lặng chờ thời gian trôi qua.
Gần sáu giờ, cô mới dẫn theo đứa bé ra ngoài.
……
Lúc này Bùi gia đã trở mặt.
Cô cả Bùi Thúy Thúy đang dẫn Vương Trân Châu khóc sướt mướt tìm Vương Diễm Mai gây phiền toái.
“Mẹ, các người sao vậy, em gái con đang làm việc rất tốt, các người nói bán là bán? Các người thật sự quá đáng.”
Vương Diễm Mai đang chuẩn bị nấu cơm, bị con gái lớn vừa vào cửa đã mở miệng chửi bậy, cũng có hơi mơ hồ, kịp phản ứng kêu lên một tiếng: "Cái gì, con nói cái gì, cái gì mà bán công tác?"
“Mẹ còn giả bộ với con? Công việc của Tống Ngôn Chi không phải các người bán rồi sao?”
Công việc này năm đó cô ta hỏi mẹ cô ta đưa cho em chồng, chính là vì ổn định địa vị của mình ở Vương gia.
Chuyện này giải quyết rất tốt, cô ta còn tặng cho mẹ không ít quà.
Hiện tại bỗng nhiên bán đi, còn không thông báo cho mình một tiếng.
Mình về nhà thì bị mẹ chồng chỉ vào mũi mắng gần chết.
Bùi Thúy Thúy tức chết đi được.
"Mẹ không làm gì mà, mẹ lúc nào mà bán công tác, mẹ điên rồi hay sao?"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trân Châu tủi thân lau nước mắt nói: "Thím, hôm nay đồng chí Tống đến nhà máy bán công tác, trong nhà máy không cho cháu đi làm nữa, hu hu hu..."
Vương Diễm Mai nghe xong, não ong ong, thiếu chút nữa ngất đi.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể, cô ta làm sao dám.”
"Cô ta sao lại không dám, lúc trước con trai ngốc của cô ta còn cào nát mặt Đại Tráng nhà con, cô ta không xin lỗi không nói còn bắt con bồi thường tiền, tức chết con. Con đã nói người phụ nữ này không thành thật mà các người còn không tin, hiện tại thấy Duật Sâm đã trở lại, thì lộ ra hồ ly đuôi rồi đấy!"
“Bình thường trong nhà nếu có người đến ăn cơm, cô ta đã sớm tới nấu cơm. Mẹ xem hôm nay mấy giờ rồi, bóng người cũng không có! Đây là không hề để chúng ta vào tầm mắt!”
Bùi Hải cũng nói: "Đúng vậy, sao chị dâu còn chưa tới nấu cơm, con đói chết rồi, mẹ nấu cơm lại khó ăn muốn chết.”
Vương Diễm Mai trừng anh ta một cái, trong lòng lại rất căm tức.
Vốn không mua quần áo cho cháu trai, bà ta đã ghi sổ, lúc này thế mà lại làm chuyện như vậy!
“Chờ cô ta tới, xem mẹ giáo huấn cô ta thế nào!”
Bùi Thúy Thúy thêm mắm dặm muối nói: "Đúng, còn phải lấy lại tiền bán công tác của cô ta! Đây chính là công việc Duật Sâm giới thiệu cho cô ta, xem như là bán đi thì số tiền này hẳn là của nhà chúng ta! Tốt nhất bảo Duật Sâm ly hôn với cô ta là tốt nhất.”
Tống Ngôn Chi lập tức hiểu ra.
Đứa nhỏ này là muốn đòi thưởng.
Cô lập tức xoa đầu Tiểu Bảo khích lệ: "Tiểu Bảo thật quá lợi hại, biết tính toán rồi, mẹ thưởng cho con một viên kẹo. Nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, hôm nay mẹ dạy con luyện chữ được không, nếu có thể viết chữ đoan chính, sẽ thưởng thêm cho con.”
Cô viết con số từ một đến mười trên cuốn sổ.
Đứa nhỏ tuy rằng học được phép cộng khiến Tống Ngôn Chi rất vui vẻ, nhưng loại chuyện này không gấp được, nền tảng nhất định phải đặt móng bền vững.
“Dựa theo mẹ viết như thế này, không thể viết nghiêng ra ngoài, cũng không thể viết lệch, nếu viết xong, hôm nay ăn thêm một viên kẹo.”
Tiểu Bảo cầm quyển sổ nghiêng đầu nhìn một hồi, lập tức viết lên.
Bùi Quý Xuyên lập tức chạy tới, im lặng nhìn Tiểu Bảo làm bài tập.
Tống Ngôn Chi vào nhà thay quần áo, lại vào phòng bếp xào cơm chiên trứng cho con trai.
Cơm lúc trưa còn chưa ăn xong, rất thích hợp chiên với trứng.
Hôm nay Bùi Điềm Điềm thay quần áo mới liền chạy đi chơi, lúc trở về, mọi người đã ăn cơm.
Cô nhóc còn có hơi kinh ngạc, nói: "Dì Tống, không phải chúng ta sẽ đến nhà bà nội ăn cơm sao?”
Tống Ngôn Chi "Ừ" một tiếng, dặn dò con trai ăn sạch sẽ, mới nói: "Cô* không ăn?"
(*Xưng hô ở đây để thể hiện sự lạnh nhạt của nữ chính với Bùi Điềm Điềm nhé.)
Bùi Điềm Điềm nhìn Tiểu Bảo và anh trai ăn cơm chiên trứng, nuốt nước miếng, nhưng cô nhóc càng muốn đến nhà bà nội ăn tiệc lớn.
Vì thế lắc đầu nói: "Cháu không đói bụng.”
Tống Ngôn Chi cười một tiếng, không nói gì.
Ăn cơm xong, gần năm giờ rưỡi.
Tống Ngôn Chi chưa đi vội, im lặng chờ thời gian trôi qua.
Gần sáu giờ, cô mới dẫn theo đứa bé ra ngoài.
……
Lúc này Bùi gia đã trở mặt.
Cô cả Bùi Thúy Thúy đang dẫn Vương Trân Châu khóc sướt mướt tìm Vương Diễm Mai gây phiền toái.
“Mẹ, các người sao vậy, em gái con đang làm việc rất tốt, các người nói bán là bán? Các người thật sự quá đáng.”
Vương Diễm Mai đang chuẩn bị nấu cơm, bị con gái lớn vừa vào cửa đã mở miệng chửi bậy, cũng có hơi mơ hồ, kịp phản ứng kêu lên một tiếng: "Cái gì, con nói cái gì, cái gì mà bán công tác?"
“Mẹ còn giả bộ với con? Công việc của Tống Ngôn Chi không phải các người bán rồi sao?”
Công việc này năm đó cô ta hỏi mẹ cô ta đưa cho em chồng, chính là vì ổn định địa vị của mình ở Vương gia.
Chuyện này giải quyết rất tốt, cô ta còn tặng cho mẹ không ít quà.
Hiện tại bỗng nhiên bán đi, còn không thông báo cho mình một tiếng.
Mình về nhà thì bị mẹ chồng chỉ vào mũi mắng gần chết.
Bùi Thúy Thúy tức chết đi được.
"Mẹ không làm gì mà, mẹ lúc nào mà bán công tác, mẹ điên rồi hay sao?"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trân Châu tủi thân lau nước mắt nói: "Thím, hôm nay đồng chí Tống đến nhà máy bán công tác, trong nhà máy không cho cháu đi làm nữa, hu hu hu..."
Vương Diễm Mai nghe xong, não ong ong, thiếu chút nữa ngất đi.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể, cô ta làm sao dám.”
"Cô ta sao lại không dám, lúc trước con trai ngốc của cô ta còn cào nát mặt Đại Tráng nhà con, cô ta không xin lỗi không nói còn bắt con bồi thường tiền, tức chết con. Con đã nói người phụ nữ này không thành thật mà các người còn không tin, hiện tại thấy Duật Sâm đã trở lại, thì lộ ra hồ ly đuôi rồi đấy!"
“Bình thường trong nhà nếu có người đến ăn cơm, cô ta đã sớm tới nấu cơm. Mẹ xem hôm nay mấy giờ rồi, bóng người cũng không có! Đây là không hề để chúng ta vào tầm mắt!”
Bùi Hải cũng nói: "Đúng vậy, sao chị dâu còn chưa tới nấu cơm, con đói chết rồi, mẹ nấu cơm lại khó ăn muốn chết.”
Vương Diễm Mai trừng anh ta một cái, trong lòng lại rất căm tức.
Vốn không mua quần áo cho cháu trai, bà ta đã ghi sổ, lúc này thế mà lại làm chuyện như vậy!
“Chờ cô ta tới, xem mẹ giáo huấn cô ta thế nào!”
Bùi Thúy Thúy thêm mắm dặm muối nói: "Đúng, còn phải lấy lại tiền bán công tác của cô ta! Đây chính là công việc Duật Sâm giới thiệu cho cô ta, xem như là bán đi thì số tiền này hẳn là của nhà chúng ta! Tốt nhất bảo Duật Sâm ly hôn với cô ta là tốt nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất