Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh

Chương 45: Nhắm Vào Tiền Bán Công Tác

Trước Sau
Bảy năm trước Bùi Duật Sâm bởi vì ưu tú được đặc biệt tuyển đi chiến khu phía tây, trở thành một phi công không quân. Mấy năm nay càng thêm nhiều lần lập công, danh tiếng càng thịnh.

Mà con trai Vương gia bây giờ lại cũng chỉ là một ban trưởng mà thôi.

Trong lòng Từ Tú vốn không thể chịu được.

Lúc này hành vi của Bùi gia đối với bà ta mà nói, chính là vong ân phụ nghĩa!

Từ Tú càng nghĩ càng tức giận, càng không có ấn tượng tốt với Bùi Duật Sâm và Tống Ngôn Chi.

Bùi Thúy Thúy nhìn bà ta đã dời phẫn nộ đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, Tống Ngôn Chi còn đưa con trai cô ta đi học, cháu gái của mẹ không phải đi làm ở đó sao, nếu cô ta dám không đưa tiền cho mẹ, mẹ không cho con trai cô ta đi học, xem cô ta làm sao bây giờ."

Cô ta nghĩ Tống Ngôn Chi nhất định vì thấy mẹ cô ta nhét hai đứa nhỏ cho em trai, hai đứa nhỏ kia lại là người bình thường, thông minh hơn con trai cô ta, cho nên luống cuống, lúc này mới vội vàng đưa Tiểu Bảo đi học.

Ai bảo cô ta đắc tội với mẹ chồng?

Muốn đi học, không có cửa đâu.

Muốn đi học ở trường bên ngoài, vậy thì tốn không ít tiền.

Đến lúc đó sợ là không cần các cô đi tìm, Tống Ngôn Chi cũng sẽ tự mình tìm tới cửa.

Từ Tú híp híp mắt, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận lời con dâu.

  ……

Mà lúc này, Chu Xảo cũng từ trong miệng Vương Diễm Mai biết được chuyện Bùi Duật Sâm còn chưa dời hộ khẩu của hai đứa nhỏ đến hộ khẩu của anh.



Cô ta có hơi giật mình.

Bởi vì trong tiểu thuyết Bùi Duật Sâm vừa trở về, chuyện đầu tiên làm chính là dời hai đứa nhỏ đến hộ khẩu của mình.

Cô ta phải đợi chuyện này kết thúc, mới dám xuất hiện trước mặt Tống Ngôn Chi.

Bởi vì xem như mình là mẹ ruột, nhưng hộ khẩu đã chuyển cho người khác, hai đứa nhỏ kia chính là người Bùi gia.

Bản thân cũng không cần lo lắng hai đứa nhỏ sẽ bị đưa về.

Thậm chí cô ta còn có thể mượn cơ hội này, thường xuyên đi thăm hai đứa nhỏ có thể bồi dưỡng tình cảm.

Ngày sau Tống Ngôn Chi chết, mới có thể thuận lợi gả cho Bùi Duật Sâm.

Chu Xảo tuy rằng thích Bùi Duật Sâm, nhưng cô ta lại không muốn trở thành loại người phá hư gia đình người khác.

Cho nên cô ta nguyện ý chờ Tống Ngôn Chi chết đi.

Không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sắc mặt cô ta có hơi không đúng: "Vì sao, anh ấy không phải đã đồng ý với Vương Kiện đồng ý thu dưỡng hai đứa nhỏ sao?"

Vương Diễm Mai hừ lạnh nói: "Còn không phải do Tống Ngôn Chi đưa sắc mặt, Duật Sâm đoán chừng là sợ cô ta có ý tưởng, mới không tiện lập tức đồng ý.”

"Nhắc tới cô ta thì lại tức giận, cho tiền bảo cô ta mua đồ tốt cho đứa nhỏ, cô ta lại không để vào mắt, ngược lại đưa con ngốc trai kia của cô ta tới lớp mẫu giáo trong khu gia đình, thật sự là ỷ vào Duật Sâm trở về, cánh cứng rồi!"

Ánh mắt Chu Xảo lóe lên, trên mặt lại thương tâm nói: "Hu hu, sao có thể như vậy, bằng không cháu vẫn là đưa Quý Xuyên và Điềm Điềm về thôi, con không đành lòng nhìn bọn họ chịu khổ ăn nhờ ở đậu.”

"Vậy không được, đây chính là cháu trai Bùi gia chúng ta, làm sao có thể để nó đi theo cháu, vậy không phải đời này đều sẽ họ Vương sao!"



Vương Diễm Mai nói: "Cô họ nhất định sẽ cho bọn Quý Xuyên vào hộ khẩu Bùi gia!”

Không thể cho vào dưới tên con trai nhỏ, bởi vì con trai nhỏ còn phải kết hôn.

Nếu không cả đời này anh ta cũng sợ không tìm được vợ.

Vương Diễm Mai cũng không cách nào cho Chu Xảo và con trai nhỏ ở chung một chỗ, dù sao trước kia bà ta có coi trọng Chu Xảo thế nào, hiện tại cô ta cũng đã ly hôn.

Người khác sẽ nghĩ gì chứ?

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để hai đứa nhỏ làm con thừa tự cho thằng cả là thích hợp nhất.

“Cháu và Duật Sâm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt, cháu đi khuyên nhủ nó.”

  ……

Lúc Tống Ngôn Chi rời giường, Bùi Duật Sâm đã làm bữa sáng ở phòng bếp.

Anh không có tay nghề gì, cho nên chỉ là nấu chút cháo, xào hai món ăn rối loạn lung tung.

Trứng gà khoai tây xào cùng nhau, cũng không biết là tổ hợp gì.

Tống Ngôn Chi nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

Châm chọc cũng lười châm chọc.

Nhưng cũng khá thơm.

Bùi Duật Sâm nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, biết mình làm không tốt, không khỏi cũng có hơi xấu hổ, anh ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau