Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 50: Hiểu Lầm
Bùi Quý Xuyên không chú ý vẻ mặt của cô ta, nhìn Bùi Duật Sâm giao anh ta cho đối phương như thế, trong lòng không tự giác cảm thấy kích động.
Giọng điệu hình như mình vốn nên đi theo người phụ nữ trước mắt này.
Cậu ta bất chấp chân bị thương của mình, khập khiễng đuổi theo Bùi Duật Sâm.
Quả nhiên dì Tống đã tức giận, cậu biết mình không nên vì chút vết thương nhỏ như vậy mà đi bệnh viện gì đó.
Bùi Quý Xuyên càng nghĩ càng hối hận, không để ý cổ chân đau đớn, đầu đầy mồ hôi chạy về phía Bùi gia.
Chờ đến khi Chu Xảo kịp phản ứng, cậu ta đã đi rất xa.
Cô ta vội đuổi theo, "Quý Xuyên, con làm gì vậy, dừng lại, tôi* đưa cháu đi bệnh viện.”
(*Do hai người chưa nhận là mẹ con nên xưng hô sẽ để như thế này nhé)
Bùi Quý Xuyên bị cô ta bắt được, nhất thời nóng nảy.
Lúc này ở trong mắt cậu ta, mình giống như sắp bị đưa đi.
Nhưng lúc này đây, cậu ta không muốn đi, ở Bùi gia tuy rằng dì Tống không để ý tới cậu ta, Tiểu Bảo cũng không thích cậu ta.
Nhưng dì Tống sẽ không cắt cơm ăn của cậu ta, sẽ không xé nát sách cậu ta nhặt được, lúc dì dạy Tiểu Bảo biết chữ, mình ở bên cạnh nghe lén, dì cũng sẽ không mắng.
Tuy Tiểu Bảo ghét cậu ta, nhưng Tiểu Bảo cũng không bắt nạt cậu ta, bắt cậu ta chui dưới háng quần, xem cậu ta như ngựa cưỡi.
Cho nên Bùi Quý Xuyên cảm thấy nơi này so với hoàn cảnh sinh hoạt trước kia, quả thực chính là thiên đường.
Cậu ta muốn ở lại đây mãi.
Cho dù là bảo cậu ta mỗi ngày quét dọn làm việc, không cho cậu ta đọc sách cậu ta cũng nguyện ý.
Cậu ta càng nghĩ hốc mắt càng đỏ, hung hăng cắn một cái vào tay Chu Xảo, thấy cô ta đau kêu to buông tay, cậu ta mới vội vàng vội vàng chạy về nhà.
Chu Xảo thiếu chút nữa tức chết.
Cô ta vốn không thích trẻ con, nhưng ngại thiết lập của tiểu thuyết, cho nên cho dù là bảo cô ta làm mẹ cô ta cũng nhận.
Ai biết đứa nhỏ này lần đầu tiên gặp mặt đã đối xử với cô ta như vậy, Chu Xảo tức giận không thôi.
Nội dung truyện mình viết rất đơn giản, nhưng vì sao khi mình muốn làm thực tế, lại gian nan như vậy?
Chu Xảo tức giận giậm chân.
……
Tống Ngôn Chi ra ngoài mua bàn chải đánh răng cho Tiểu Bảo, dạy cậu đánh răng.
Tiểu Bảo thấy kem đánh răng còn tưởng là thứ gì có thể ăn, kết quả vừa đặt vào miệng, thiếu chút nữa phun ra.
Cậu còn chưa hiểu đánh răng, nhưng cũng từng thấy người lớn đánh răng, Tống Ngôn Chi đứng đối diện cậu, nhìn cậu muốn nhổ ra, lập tức nói, "Không thể nhổ ra, cũng không thể nuốt vào."
Tiểu Bảo mở đôi mắt to vì buồn nôn mà nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn cô, trong miệng ngậm kem đánh răng, nhổ cũng không được, không nhổ cũng không được.
Tống Ngôn Chi nhận lấy bàn chải đánh răng, bảo cậu há miệng, vừa dạy cậu vừa đánh răng cho cậu.
Tiểu Bảo chưa từng đánh răng, nhưng có thể là do rất ít khi ăn kẹo, răng không bị hỏng, chỉ hơi bẩn.
Tống Ngôn Chi nghiêm túc chải cho cậu, sau khi ra bọt, không còn muốn nhổ như thế nữa.
Chải sạch sẽ, đưa nước súc miệng cho cậu.
Tiểu Bảo học theo dáng vẻ của cô, nhổ ra ngoài.
Trong nháy mắt miệng trở nên thanh mát sảng khoái.
Cậu có hơi kinh ngạc dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, trơn nhẵn, rất sạch sẽ.
Nhất thời hai mắt sáng ngời.
Bùi Duật Sâm đi vào sân, liền thấy Tiểu Bảo đang cầm gương thưởng thức răng nanh nhỏ của mình.
Cậu vừa nhìn, còn nghiêng đầu nhìn Tống Ngôn Chi, vặn miệng cô muốn nhìn xem giống mình không.
Tống Ngôn Chi thuận theo cậu.
Tiểu Bảo thấy răng của mình giống răng của mẹ, rất ngạc nhiên.
Lại cảm thấy đẹp mắt.
Răng của mình trắng như mẹ!
Đồng tử ngăm đen bình thường của cậu bởi vì mới lạ mà trở nên linh động.
Bùi Duật Sâm nhìn mẹ con hai người tương tác, mặt mày nhu hòa hơn chút.
Anh tiến lên hai bước.
Nghe được động tĩnh, Tiểu Bảo từ phía sau gương thò đầu nhỏ ra, thấy là Bùi Duật Sâm, biểu tình của cậu thu lại, tiếp theo cậu lại quay đầu đi chỗ khác, ôm gương chạy đi.
Tống Ngôn Chi quét mắt nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng.
Bùi Duật Sâm dừng lại chút, lúc này mới nhớ tới chuyện mình nói đi đón Tiểu Bảo tan học nhưng lỡ lời.
Giọng điệu hình như mình vốn nên đi theo người phụ nữ trước mắt này.
Cậu ta bất chấp chân bị thương của mình, khập khiễng đuổi theo Bùi Duật Sâm.
Quả nhiên dì Tống đã tức giận, cậu biết mình không nên vì chút vết thương nhỏ như vậy mà đi bệnh viện gì đó.
Bùi Quý Xuyên càng nghĩ càng hối hận, không để ý cổ chân đau đớn, đầu đầy mồ hôi chạy về phía Bùi gia.
Chờ đến khi Chu Xảo kịp phản ứng, cậu ta đã đi rất xa.
Cô ta vội đuổi theo, "Quý Xuyên, con làm gì vậy, dừng lại, tôi* đưa cháu đi bệnh viện.”
(*Do hai người chưa nhận là mẹ con nên xưng hô sẽ để như thế này nhé)
Bùi Quý Xuyên bị cô ta bắt được, nhất thời nóng nảy.
Lúc này ở trong mắt cậu ta, mình giống như sắp bị đưa đi.
Nhưng lúc này đây, cậu ta không muốn đi, ở Bùi gia tuy rằng dì Tống không để ý tới cậu ta, Tiểu Bảo cũng không thích cậu ta.
Nhưng dì Tống sẽ không cắt cơm ăn của cậu ta, sẽ không xé nát sách cậu ta nhặt được, lúc dì dạy Tiểu Bảo biết chữ, mình ở bên cạnh nghe lén, dì cũng sẽ không mắng.
Tuy Tiểu Bảo ghét cậu ta, nhưng Tiểu Bảo cũng không bắt nạt cậu ta, bắt cậu ta chui dưới háng quần, xem cậu ta như ngựa cưỡi.
Cho nên Bùi Quý Xuyên cảm thấy nơi này so với hoàn cảnh sinh hoạt trước kia, quả thực chính là thiên đường.
Cậu ta muốn ở lại đây mãi.
Cho dù là bảo cậu ta mỗi ngày quét dọn làm việc, không cho cậu ta đọc sách cậu ta cũng nguyện ý.
Cậu ta càng nghĩ hốc mắt càng đỏ, hung hăng cắn một cái vào tay Chu Xảo, thấy cô ta đau kêu to buông tay, cậu ta mới vội vàng vội vàng chạy về nhà.
Chu Xảo thiếu chút nữa tức chết.
Cô ta vốn không thích trẻ con, nhưng ngại thiết lập của tiểu thuyết, cho nên cho dù là bảo cô ta làm mẹ cô ta cũng nhận.
Ai biết đứa nhỏ này lần đầu tiên gặp mặt đã đối xử với cô ta như vậy, Chu Xảo tức giận không thôi.
Nội dung truyện mình viết rất đơn giản, nhưng vì sao khi mình muốn làm thực tế, lại gian nan như vậy?
Chu Xảo tức giận giậm chân.
……
Tống Ngôn Chi ra ngoài mua bàn chải đánh răng cho Tiểu Bảo, dạy cậu đánh răng.
Tiểu Bảo thấy kem đánh răng còn tưởng là thứ gì có thể ăn, kết quả vừa đặt vào miệng, thiếu chút nữa phun ra.
Cậu còn chưa hiểu đánh răng, nhưng cũng từng thấy người lớn đánh răng, Tống Ngôn Chi đứng đối diện cậu, nhìn cậu muốn nhổ ra, lập tức nói, "Không thể nhổ ra, cũng không thể nuốt vào."
Tiểu Bảo mở đôi mắt to vì buồn nôn mà nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn cô, trong miệng ngậm kem đánh răng, nhổ cũng không được, không nhổ cũng không được.
Tống Ngôn Chi nhận lấy bàn chải đánh răng, bảo cậu há miệng, vừa dạy cậu vừa đánh răng cho cậu.
Tiểu Bảo chưa từng đánh răng, nhưng có thể là do rất ít khi ăn kẹo, răng không bị hỏng, chỉ hơi bẩn.
Tống Ngôn Chi nghiêm túc chải cho cậu, sau khi ra bọt, không còn muốn nhổ như thế nữa.
Chải sạch sẽ, đưa nước súc miệng cho cậu.
Tiểu Bảo học theo dáng vẻ của cô, nhổ ra ngoài.
Trong nháy mắt miệng trở nên thanh mát sảng khoái.
Cậu có hơi kinh ngạc dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, trơn nhẵn, rất sạch sẽ.
Nhất thời hai mắt sáng ngời.
Bùi Duật Sâm đi vào sân, liền thấy Tiểu Bảo đang cầm gương thưởng thức răng nanh nhỏ của mình.
Cậu vừa nhìn, còn nghiêng đầu nhìn Tống Ngôn Chi, vặn miệng cô muốn nhìn xem giống mình không.
Tống Ngôn Chi thuận theo cậu.
Tiểu Bảo thấy răng của mình giống răng của mẹ, rất ngạc nhiên.
Lại cảm thấy đẹp mắt.
Răng của mình trắng như mẹ!
Đồng tử ngăm đen bình thường của cậu bởi vì mới lạ mà trở nên linh động.
Bùi Duật Sâm nhìn mẹ con hai người tương tác, mặt mày nhu hòa hơn chút.
Anh tiến lên hai bước.
Nghe được động tĩnh, Tiểu Bảo từ phía sau gương thò đầu nhỏ ra, thấy là Bùi Duật Sâm, biểu tình của cậu thu lại, tiếp theo cậu lại quay đầu đi chỗ khác, ôm gương chạy đi.
Tống Ngôn Chi quét mắt nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng.
Bùi Duật Sâm dừng lại chút, lúc này mới nhớ tới chuyện mình nói đi đón Tiểu Bảo tan học nhưng lỡ lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất