Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 11:
Lúc này Trịnh Kim Nga mới xách về một nửa giỏ rau xanh, giỏ ướt sũng, tất cả đã rửa sạch ở ngoài hồ.
Bà đặt rau trong góc bếp, nhỏ giọng hỏi: "Đông Tuyết, mẹ nhóm lửa nhé?"
"Ừm."
Lâm Sương Sương hừ nhẹ , đứng dậy nhường chỗ cho Trịnh Kim Nga nhóm lửa, cô còn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng để biểu hiện của mình không quá khác so với thường ngày, tránh việc Trịnh Kim Nga cũng cảm thấy cô quá khác lạ.
"Nấu nồi nhỏ, con muốn xào rau." Lâm Sương Sương đứng trước bếp nói.
"Ừ, ừ, nhanh thôi! Ôi chao, ngại quá, còn phải làm phiền con nấu cho chúng ta ăn, vất vả cho con rồi Đông Tuyết." Trịnh Kim Nga cố ý vươn người ra để đáp lời.
"..." Lâm Sương Sương thấy có chút chịu không nổi, rốt cuộc ai mới là con dâu?
Lâm Sương Sương cúi đầu, nhanh chóng xào rau xanh, làm một món nấm hương hầm, cuối cùng là canh măng muối.
Tuy toàn là món chay, nhưng Lâm Sương Sương vô cùng tự tin, như vậy là đã rất ngon rồi.
Kiếp trước, khi cô và bà Trịnh sống cùng nhau, sáu tuổi cô đã kê ghế nhỏ tự mình xào rau rồi.
Khi bà Trịnh qua đời, cô càng thêm hướng nội, ngày thường dù có rảnh rỗi cũng không ra ngoài, nhưng dù cho mỗi bữa ăn chỉ có một mình cô, cô vẫn rất nghiêm túc nấu nướng, cô đã hứa với bà Trịnh rằng có một mình cũng phải cố gắng sống tốt.
Lâm Sương Sương lặng lẽ đặt đĩa thức ăn lên bàn cơm, rồi lại dặn dò Trịnh Kim Nga: "Nồi nhỏ tiếp tục nấu, nấu chút cháo."
"Ừ ừ, con... Đông Tuyết con muốn ăn cháo à? Vậy con ngồi nghỉ ngơi đi, mẹ nấu xong sẽ gọi con. Nhìn xem, con giỏi thật, rau xào trông ngon quá!"
Trịnh Kim Nga lại ló đầu ra từ phía sau bếp, nhìn món ăn trên bàn cơm bên cạnh rồi lại nhìn con dâu, vui vẻ nói.
Dù sao con dâu cưới về đã gần một năm, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn, bà không vui sao được!
Lâm Sương Sương vẫn cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
"Không phải, nấu cho Tiểu Mỹ. Con đi gọi chị ra, hai người ăn cơm trước đi, không cần đợi con."
Trịnh Kim Nga sững sờ, thấy vừa mừng vừa lo, bà lập tức đi ra từ phía sau bếp:
"Nấu cho Tiểu Mỹ? Ôi chao con... Thật ra không cần phải nuông chiều con nít như vậy đâu. Vậy con ăn trước đi, mẹ vào phòng gọi Tĩnh Trinh ra. Ôi, đúng là một người mợ tốt!"
Nhìn bà mẹ chồng nhu nhược này hớn hở muốn vào phòng, Lâm Sương Sương đứng dậy: "Mẹ nói xong chưa? Con nói sao thì vậy đi! Mẹ ăn trước đi!"
"Ờ... Mẹ..." Trịnh Kim Nga dừng bước, thầm nghĩ mẹ không dám đâu! Rốt cuộc con dâu lại làm sao vậy?
Lâm Sương Sương trừng đôi mắt hạnh nhân: "Bây giờ con ăn không nổi, định lát nữa mới ăn, mẹ muốn con phải nói mấy lần nữa đây?"
"Ồ ồ, được được, phải phải, mẹ ăn trước mẹ ăn trước."
Trịnh Kim Nga vội vàng đáp, nhìn Lâm Sương Sương đi vào trong nhà, một lát sau, Diệp Tĩnh Trinh đi ra, chậm rãi ngồi vào bàn ăn.
Diệp Tĩnh Trinh bị mù từ nhỏ nên đã rèn luyện được rất nhiều khả năng đặc biệt.
Ví dụ, trong môi trường quen thuộc, không cần nhìn, không cần sờ, cô ấy cũng sẽ không đi nhầm chỗ hoặc đụng phải thứ gì, như thể có radar vậy.
Trịnh Kim Nga đưa một bát cơm cho Diệp Tĩnh Trinh, cô ấy nhận lấy như thể vẫn nhìn được vậy.
Cô ấy còn liên tục khịt mũi, khẽ tự nhủ: "Quả thật không phải cơm mẹ nấu."
Trịnh Kim Nga khẽ cười: "Đúng vậy, Đông Tuyết nấu đấy. Nhà mẹ đẻ con bé chắc là chịu cho dầu mỡ, con ngửi thấy chứ? Thơm phức, dùng không ít dầu, thật là!"
Khóe miệng Diệp Tĩnh Trinh khẽ động: "Con ngửi thấy rồi, nhiều hơn một muỗng so với mẹ xào. Thật không ngờ, con bé còn biết nấu cơm nữa."
"Ôi trời!" Trịnh Kim Nga lại thở dài: "Mẹ lén nhìn thử, tay chân cũng nhanh nhẹn lắm, nhưng mà vừa rồi em trai con nói vẫn muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn, ôi!"
Diệp Tĩnh Trinh bưng bát không động đậy, đồng tử vô hồn lại đảo loạn, buồn bã nói:
"Con... Dù sao cũng là gánh nặng, lát nữa con sẽ nói với Minh Dương, sống qua ngày, nhà nhà ai cũng phải tằn tiện lương thực, bây giờ tự dưng thêm con và Tiểu Mỹ, đúng là kéo chân kéo cẳng nhà người ta. Con không trách Đông Tuyết, thật sự không trách con bé. Con bé có thể chấp nhận con và Tiểu Mỹ, cho chúng con một ngụm canh uống là được rồi, như hôm nay vậy, nói chuyện tử tế là có thể sống tiếp. Minh Dương đừng ly hôn nữa, nếu không thì con biết giấu mặt vào đâu mà sống, biết giấu mặt vào đâu mà ăn cơm nhà người ta?"
Trịnh Kim Nga thở dài lần thứ ba, đưa tay nâng bát con gái lên: "Ôi trời, con bé cho con ăn thì con cứ ăn đi. Con cũng đừng trách mẹ ngày thường không bênh vực con, từ xưa đến nay đều như vậy, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con lại còn nhất quyết dẫn theo Tiểu Mỹ, nhà nào mà không ghét bỏ chứ? Mẹ chỉ có thể âm thầm đau lòng cho con, cũng chỉ có thể cố gắng chuyện gì cũng lấy lòng Đông Tuyết thôi.
Hơn nữa bố con đã mất, mẹ là một người phụ nữ thì có thể làm chủ được gì? Mẹ chỉ biết nghe theo con trai con dâu mà thôi. Nếu như chúng nó có thể sống hòa thuận, con dâu có ngược đãi mẹ cũng không sao cả, nói gì đến chuyện đối với con. Nhưng nếu mẹ đã nhịn như vậy rồi, chúng nó vẫn không thể sống hòa thuận thì mẹ cũng hết cách.
Nhưng mà chẳng phải Đông Tuyết luôn nói muốn một vạn đồng mới ly hôn sao? Một vạn đồng đó! Sao mà Minh Dương kiếm ra được, vậy thì chắc chắn sẽ khó ly hôn lắm.
Mẹ sẽ nịnh nọt Đông Tuyết thêm chút nữa, con làm gì cũng biết điều một chút, xem có thể khiến chúng nó hòa thuận lại không, nếu có thể tác hợp cho chúng nó sinh con thì ngày tháng sau này chắc chắn vẫn tiếp tục được."
Nghe lời mẹ nói, nước mắt Diệp Tĩnh Trinh lăn dài trên hốc mắt, cô ấy không nói gì, chậm rãi xúc cơm.
Trong mắt Trịnh Kim Nga cũng chất chứa nỗi buồn, bà bèn dùng một đôi đũa sạch gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát con gái, nói: "Dù sao cũng là lần đầu tiên em dâu con nấu cơm, con nếm thử một miếng đi."
Bà đặt rau trong góc bếp, nhỏ giọng hỏi: "Đông Tuyết, mẹ nhóm lửa nhé?"
"Ừm."
Lâm Sương Sương hừ nhẹ , đứng dậy nhường chỗ cho Trịnh Kim Nga nhóm lửa, cô còn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng để biểu hiện của mình không quá khác so với thường ngày, tránh việc Trịnh Kim Nga cũng cảm thấy cô quá khác lạ.
"Nấu nồi nhỏ, con muốn xào rau." Lâm Sương Sương đứng trước bếp nói.
"Ừ, ừ, nhanh thôi! Ôi chao, ngại quá, còn phải làm phiền con nấu cho chúng ta ăn, vất vả cho con rồi Đông Tuyết." Trịnh Kim Nga cố ý vươn người ra để đáp lời.
"..." Lâm Sương Sương thấy có chút chịu không nổi, rốt cuộc ai mới là con dâu?
Lâm Sương Sương cúi đầu, nhanh chóng xào rau xanh, làm một món nấm hương hầm, cuối cùng là canh măng muối.
Tuy toàn là món chay, nhưng Lâm Sương Sương vô cùng tự tin, như vậy là đã rất ngon rồi.
Kiếp trước, khi cô và bà Trịnh sống cùng nhau, sáu tuổi cô đã kê ghế nhỏ tự mình xào rau rồi.
Khi bà Trịnh qua đời, cô càng thêm hướng nội, ngày thường dù có rảnh rỗi cũng không ra ngoài, nhưng dù cho mỗi bữa ăn chỉ có một mình cô, cô vẫn rất nghiêm túc nấu nướng, cô đã hứa với bà Trịnh rằng có một mình cũng phải cố gắng sống tốt.
Lâm Sương Sương lặng lẽ đặt đĩa thức ăn lên bàn cơm, rồi lại dặn dò Trịnh Kim Nga: "Nồi nhỏ tiếp tục nấu, nấu chút cháo."
"Ừ ừ, con... Đông Tuyết con muốn ăn cháo à? Vậy con ngồi nghỉ ngơi đi, mẹ nấu xong sẽ gọi con. Nhìn xem, con giỏi thật, rau xào trông ngon quá!"
Trịnh Kim Nga lại ló đầu ra từ phía sau bếp, nhìn món ăn trên bàn cơm bên cạnh rồi lại nhìn con dâu, vui vẻ nói.
Dù sao con dâu cưới về đã gần một năm, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn, bà không vui sao được!
Lâm Sương Sương vẫn cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
"Không phải, nấu cho Tiểu Mỹ. Con đi gọi chị ra, hai người ăn cơm trước đi, không cần đợi con."
Trịnh Kim Nga sững sờ, thấy vừa mừng vừa lo, bà lập tức đi ra từ phía sau bếp:
"Nấu cho Tiểu Mỹ? Ôi chao con... Thật ra không cần phải nuông chiều con nít như vậy đâu. Vậy con ăn trước đi, mẹ vào phòng gọi Tĩnh Trinh ra. Ôi, đúng là một người mợ tốt!"
Nhìn bà mẹ chồng nhu nhược này hớn hở muốn vào phòng, Lâm Sương Sương đứng dậy: "Mẹ nói xong chưa? Con nói sao thì vậy đi! Mẹ ăn trước đi!"
"Ờ... Mẹ..." Trịnh Kim Nga dừng bước, thầm nghĩ mẹ không dám đâu! Rốt cuộc con dâu lại làm sao vậy?
Lâm Sương Sương trừng đôi mắt hạnh nhân: "Bây giờ con ăn không nổi, định lát nữa mới ăn, mẹ muốn con phải nói mấy lần nữa đây?"
"Ồ ồ, được được, phải phải, mẹ ăn trước mẹ ăn trước."
Trịnh Kim Nga vội vàng đáp, nhìn Lâm Sương Sương đi vào trong nhà, một lát sau, Diệp Tĩnh Trinh đi ra, chậm rãi ngồi vào bàn ăn.
Diệp Tĩnh Trinh bị mù từ nhỏ nên đã rèn luyện được rất nhiều khả năng đặc biệt.
Ví dụ, trong môi trường quen thuộc, không cần nhìn, không cần sờ, cô ấy cũng sẽ không đi nhầm chỗ hoặc đụng phải thứ gì, như thể có radar vậy.
Trịnh Kim Nga đưa một bát cơm cho Diệp Tĩnh Trinh, cô ấy nhận lấy như thể vẫn nhìn được vậy.
Cô ấy còn liên tục khịt mũi, khẽ tự nhủ: "Quả thật không phải cơm mẹ nấu."
Trịnh Kim Nga khẽ cười: "Đúng vậy, Đông Tuyết nấu đấy. Nhà mẹ đẻ con bé chắc là chịu cho dầu mỡ, con ngửi thấy chứ? Thơm phức, dùng không ít dầu, thật là!"
Khóe miệng Diệp Tĩnh Trinh khẽ động: "Con ngửi thấy rồi, nhiều hơn một muỗng so với mẹ xào. Thật không ngờ, con bé còn biết nấu cơm nữa."
"Ôi trời!" Trịnh Kim Nga lại thở dài: "Mẹ lén nhìn thử, tay chân cũng nhanh nhẹn lắm, nhưng mà vừa rồi em trai con nói vẫn muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn, ôi!"
Diệp Tĩnh Trinh bưng bát không động đậy, đồng tử vô hồn lại đảo loạn, buồn bã nói:
"Con... Dù sao cũng là gánh nặng, lát nữa con sẽ nói với Minh Dương, sống qua ngày, nhà nhà ai cũng phải tằn tiện lương thực, bây giờ tự dưng thêm con và Tiểu Mỹ, đúng là kéo chân kéo cẳng nhà người ta. Con không trách Đông Tuyết, thật sự không trách con bé. Con bé có thể chấp nhận con và Tiểu Mỹ, cho chúng con một ngụm canh uống là được rồi, như hôm nay vậy, nói chuyện tử tế là có thể sống tiếp. Minh Dương đừng ly hôn nữa, nếu không thì con biết giấu mặt vào đâu mà sống, biết giấu mặt vào đâu mà ăn cơm nhà người ta?"
Trịnh Kim Nga thở dài lần thứ ba, đưa tay nâng bát con gái lên: "Ôi trời, con bé cho con ăn thì con cứ ăn đi. Con cũng đừng trách mẹ ngày thường không bênh vực con, từ xưa đến nay đều như vậy, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con lại còn nhất quyết dẫn theo Tiểu Mỹ, nhà nào mà không ghét bỏ chứ? Mẹ chỉ có thể âm thầm đau lòng cho con, cũng chỉ có thể cố gắng chuyện gì cũng lấy lòng Đông Tuyết thôi.
Hơn nữa bố con đã mất, mẹ là một người phụ nữ thì có thể làm chủ được gì? Mẹ chỉ biết nghe theo con trai con dâu mà thôi. Nếu như chúng nó có thể sống hòa thuận, con dâu có ngược đãi mẹ cũng không sao cả, nói gì đến chuyện đối với con. Nhưng nếu mẹ đã nhịn như vậy rồi, chúng nó vẫn không thể sống hòa thuận thì mẹ cũng hết cách.
Nhưng mà chẳng phải Đông Tuyết luôn nói muốn một vạn đồng mới ly hôn sao? Một vạn đồng đó! Sao mà Minh Dương kiếm ra được, vậy thì chắc chắn sẽ khó ly hôn lắm.
Mẹ sẽ nịnh nọt Đông Tuyết thêm chút nữa, con làm gì cũng biết điều một chút, xem có thể khiến chúng nó hòa thuận lại không, nếu có thể tác hợp cho chúng nó sinh con thì ngày tháng sau này chắc chắn vẫn tiếp tục được."
Nghe lời mẹ nói, nước mắt Diệp Tĩnh Trinh lăn dài trên hốc mắt, cô ấy không nói gì, chậm rãi xúc cơm.
Trong mắt Trịnh Kim Nga cũng chất chứa nỗi buồn, bà bèn dùng một đôi đũa sạch gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát con gái, nói: "Dù sao cũng là lần đầu tiên em dâu con nấu cơm, con nếm thử một miếng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất