Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 173:
Khi cơn gió trước mặt lay động, giọng nói bên tai Lâm Sương Sương càng lớn: “Này, tôi hỏi cô, giá bao nhiêu?”
Lâm Sương Sương nhượng bộ: "Một nghìn! Không trả sau! Anh có sao? Không phải hôm nay anh nói hết tiền rồi à?"
"Cái này, thế chấp!"
Một chiếc đồng hồ treo lủng lẳng trong đêm, ánh sáng rực rỡ trên đồng hồ tạo thành một vòng tròn màu xanh nhạt, rất đẹp.
Bên dưới vị trí mười hai giờ, có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc vương miện nhỏ.
Giọng nói của Huyễn Ảnh có chút tức giận: "Cô thấy không, Rolex! Cái này hơn một nghìn! Đợi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ dẫn cô về lấy tiền."
Lâm Sương Sương đưa tay ra: "Thành giao!"
Trong đêm tối.
Lâm Sương Sương đeo găng tay và găng chân Huyễn Ảnh đưa tới, yên lặng đi trong sân.
Chó Ngao Tây Tạng đi theo cô từng bước một, không cam lòng và bất lực: "Chị thật sự phải rời đi ngay lập tức. Cái thứ đi theo chị ở đâu? Trông giống như trộm vậy!"
Lâm Sương Sương: "Trộm thì trộm. Nhưng em phải biết, có nước thì mới có nhà, em phải có nghĩa vụ với dân tộc mình, cứ coi như không biết gì đi."
"Hú, chị nói với em cái này làm gì? Ôi, chị có thể rời đi nhanh chóng được không?"
"Được rồi, chị hiểu rồi, người đó tìm xong tài liệu sẽ lập tức rời đi. Nhiệm vụ của em chỉ là trông sân, cũng đâu phải trông tài liệu, em đừng làm ồn, mãng xà đâu?"
"Em không biết, chủ nhân không cho em vào nhà, mãng xà rất hung ác, em đấu không lại."
"Được rồi, yên lặng đi, trông bên ngoài. Có người tới thì nói cho chị biết."
Lâm Sương Sương đẩy con chó Ngao Tây Tạng ra, Huyễn Ảnh lặng lẽ bước tới trước mặt Lâm Sương Sương.
Anh ta mở cửa rồi mở khóa, im lặng như một bóng ma.
Nhưng khi anh ta bước vào một cánh cửa giấy kiểu đảo ngược, Huyễn Ảnh đang muốn đẩy ra thì Lâm Sương Sương ngăn anh ta lại: “Đừng nhúc nhích, có thứ gì đó!”
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gần như không có ánh sáng.
Chỉ có một luồng hơi thở lạnh lẽo, lãng đãng ở nơi nào đó, Lâm Sương Sương cảm thấy dựng tóc gáy.
Huyễn Ảnh đại khái cũng cảm giác được, anh ta cực kỳ yên tĩnh nói vào Lâm Sương Sương:
"Như đã hứa, trong khi thực hiện nhiệm vụ, chúng ta phải cố gắng hết sức để không phá hủy bất cứ thứ gì! Cô có chắc chắn mình có thể làm được không? Bây giờ vẫn còn chưa muộn để rời đi..."
Lâm Sương Sương đẩy anh ta ra: "Suỵt! Tôi biết mình đang làm gì, đừng nói chuyện với tôi nữa."
Cánh cửa màu trắng trở thành một tấm bình phong màu xám nhạt trong không gian tối tăm.
Sau khi bầu không khí im lặng được khoảng ba bốn phút, đột nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lướt qua bức bình phong.
Cái bóng rất dài, dày như cái thùng, lưu lại trên bức bình phong, khẽ rung lên.
Lâm Sương Sương nhắm mắt lại, mở ra dị năng ý thức, cô nhìn thấy không phải một con mãng xà màu vàng, mà là một đám mây cực kỳ đen đặc, dày đặc như một chiếc giường.
Kinh nghiệm chiến đấu với mèo và rắn cho cô biết hàm lượng linh lực trong đám mây đen này rất cao.
Cô có thể đấu lại.
Nhưng cần phải đánh úp, tốc chiến tốc thắng.
Cô không được lãng phí linh lực của mình bằng cách dại dột đối đầu với các sinh vật có linh lực như cô đã làm vài lần trước đây!
Sau khi tự nhủ như vậy, Lâm Sương Sương tiến lên vài bước, áp sát cánh cửa giấy, nhắm mắt lại, thúc đẩy đám mây vàng nhạt trong thức hải, mạnh mẽ quét về phía đám mây đen.
Đám mây đen không hề phòng bị, đang run rẩy quan sát, đến khi phát hiện mình bị cuốn lấy thì ngay lập tức bắt đầu phản kháng.
Chỉ thấy trên cánh cửa giấy trắng có cái bóng thô to bằng thùng nước không ngừng lắc lư, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng "rắc rắc".
Huyễn Ảnh không ai nhìn thấy đang ra sức ôm trán nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Sương Sương.
Chỉ thấy người phụ nữ có dáng người mảnh mai này đang dùng hai ngón tay ấn ấn lên trán, đứng vững như bàn thạch, thoạt nhìn có vẻ như chỉ đang ấn huyệt thái dương mà thôi.
Nhưng Huyễn Ảnh lại cảm nhận được xung quanh cô đang lưu chuyển một luồng khí tức khác thường.
Luồng khí tức này khá quen thuộc.
Mỗi khi những người sở hữu dị năng như bọn họ sử dụng dị năng thì cũng sẽ có một ít khí tức như thế.
Luồng khí tức này cũng rất lạ lẫm.
Những người dị năng mà anh ta quen biết chưa một ai có loại khí tức như vậy.
Là một nhân tài đó nha!
Huyễn Ảnh âm thầm đứng một góc quan sát Lâm Sương Sương, trận chiến bên phía Lâm Sương Sương đã kết thúc.
Đám mây màu vàng nhạt của cô bao lấy đám mây đen, kéo mạnh rồi vung vẩy, hất ra vô số tia sáng màu vàng.
Giờ đây Lâm Sương Sương đã có kinh nghiệm, cô không để những tia sáng vàng rơi xuống nữa mà không ngừng điều khiển đám mây của mình bắt lấy tất cả các tia sáng vàng.
Trên cánh cửa giấy màu trắng, một cái bóng đen nặng nề rơi xuống đất rồi lại ngọ nguậy vài cái, phát ra tiếng hít hà như tiếng người kêu đau.
Sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Lâm Sương Sương thu đám mây lại rồi nhắm mắt tự mình kiểm tra một chút.
Đám mây vẫn trôi bình ổn, có điều hơi chậm một chút.
Cơ thể cô lúc này thì vô cùng mệt mỏi nhưng cô vẫn còn có thể trụ được.
Lúc này Lâm Sương Sương mới nói: "Được rồi. Vào đi."
Giọng nói của Huyễn Ảnh vừa kinh ngạc vừa do dự: "Lợi hại thật! Xong thật rồi sao?"
"Chẳng phải anh vào xem rồi sẽ biết ngay sao? Anh nhanh lên, trong vòng năm phút mà anh không giải quyết xong thì tôi không đợi đâu nhé."
Lâm Sương Sương hơi lo lắng mình sẽ đột nhiên buồn ngủ không chịu nổi giống như mấy lần trước, thế nên cô lập tức thúc giục Huyễn Ảnh.
Cánh cửa giấy màu trắng tự động mở ra, Huyễn Ảnh đi vào, ngay sau đó anh ta lập tức thốt lên:
"Trời ạ, thế này thì làm sao mà giải quyết được đây? Không phải tôi đã nói là phải cố gắng giữ nguyên trạng mọi thứ sao? Cô làm thế này… Tôi phải trừ tiền mới được!"
Lâm Sương Sương nhượng bộ: "Một nghìn! Không trả sau! Anh có sao? Không phải hôm nay anh nói hết tiền rồi à?"
"Cái này, thế chấp!"
Một chiếc đồng hồ treo lủng lẳng trong đêm, ánh sáng rực rỡ trên đồng hồ tạo thành một vòng tròn màu xanh nhạt, rất đẹp.
Bên dưới vị trí mười hai giờ, có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc vương miện nhỏ.
Giọng nói của Huyễn Ảnh có chút tức giận: "Cô thấy không, Rolex! Cái này hơn một nghìn! Đợi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ dẫn cô về lấy tiền."
Lâm Sương Sương đưa tay ra: "Thành giao!"
Trong đêm tối.
Lâm Sương Sương đeo găng tay và găng chân Huyễn Ảnh đưa tới, yên lặng đi trong sân.
Chó Ngao Tây Tạng đi theo cô từng bước một, không cam lòng và bất lực: "Chị thật sự phải rời đi ngay lập tức. Cái thứ đi theo chị ở đâu? Trông giống như trộm vậy!"
Lâm Sương Sương: "Trộm thì trộm. Nhưng em phải biết, có nước thì mới có nhà, em phải có nghĩa vụ với dân tộc mình, cứ coi như không biết gì đi."
"Hú, chị nói với em cái này làm gì? Ôi, chị có thể rời đi nhanh chóng được không?"
"Được rồi, chị hiểu rồi, người đó tìm xong tài liệu sẽ lập tức rời đi. Nhiệm vụ của em chỉ là trông sân, cũng đâu phải trông tài liệu, em đừng làm ồn, mãng xà đâu?"
"Em không biết, chủ nhân không cho em vào nhà, mãng xà rất hung ác, em đấu không lại."
"Được rồi, yên lặng đi, trông bên ngoài. Có người tới thì nói cho chị biết."
Lâm Sương Sương đẩy con chó Ngao Tây Tạng ra, Huyễn Ảnh lặng lẽ bước tới trước mặt Lâm Sương Sương.
Anh ta mở cửa rồi mở khóa, im lặng như một bóng ma.
Nhưng khi anh ta bước vào một cánh cửa giấy kiểu đảo ngược, Huyễn Ảnh đang muốn đẩy ra thì Lâm Sương Sương ngăn anh ta lại: “Đừng nhúc nhích, có thứ gì đó!”
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gần như không có ánh sáng.
Chỉ có một luồng hơi thở lạnh lẽo, lãng đãng ở nơi nào đó, Lâm Sương Sương cảm thấy dựng tóc gáy.
Huyễn Ảnh đại khái cũng cảm giác được, anh ta cực kỳ yên tĩnh nói vào Lâm Sương Sương:
"Như đã hứa, trong khi thực hiện nhiệm vụ, chúng ta phải cố gắng hết sức để không phá hủy bất cứ thứ gì! Cô có chắc chắn mình có thể làm được không? Bây giờ vẫn còn chưa muộn để rời đi..."
Lâm Sương Sương đẩy anh ta ra: "Suỵt! Tôi biết mình đang làm gì, đừng nói chuyện với tôi nữa."
Cánh cửa màu trắng trở thành một tấm bình phong màu xám nhạt trong không gian tối tăm.
Sau khi bầu không khí im lặng được khoảng ba bốn phút, đột nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lướt qua bức bình phong.
Cái bóng rất dài, dày như cái thùng, lưu lại trên bức bình phong, khẽ rung lên.
Lâm Sương Sương nhắm mắt lại, mở ra dị năng ý thức, cô nhìn thấy không phải một con mãng xà màu vàng, mà là một đám mây cực kỳ đen đặc, dày đặc như một chiếc giường.
Kinh nghiệm chiến đấu với mèo và rắn cho cô biết hàm lượng linh lực trong đám mây đen này rất cao.
Cô có thể đấu lại.
Nhưng cần phải đánh úp, tốc chiến tốc thắng.
Cô không được lãng phí linh lực của mình bằng cách dại dột đối đầu với các sinh vật có linh lực như cô đã làm vài lần trước đây!
Sau khi tự nhủ như vậy, Lâm Sương Sương tiến lên vài bước, áp sát cánh cửa giấy, nhắm mắt lại, thúc đẩy đám mây vàng nhạt trong thức hải, mạnh mẽ quét về phía đám mây đen.
Đám mây đen không hề phòng bị, đang run rẩy quan sát, đến khi phát hiện mình bị cuốn lấy thì ngay lập tức bắt đầu phản kháng.
Chỉ thấy trên cánh cửa giấy trắng có cái bóng thô to bằng thùng nước không ngừng lắc lư, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng "rắc rắc".
Huyễn Ảnh không ai nhìn thấy đang ra sức ôm trán nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Sương Sương.
Chỉ thấy người phụ nữ có dáng người mảnh mai này đang dùng hai ngón tay ấn ấn lên trán, đứng vững như bàn thạch, thoạt nhìn có vẻ như chỉ đang ấn huyệt thái dương mà thôi.
Nhưng Huyễn Ảnh lại cảm nhận được xung quanh cô đang lưu chuyển một luồng khí tức khác thường.
Luồng khí tức này khá quen thuộc.
Mỗi khi những người sở hữu dị năng như bọn họ sử dụng dị năng thì cũng sẽ có một ít khí tức như thế.
Luồng khí tức này cũng rất lạ lẫm.
Những người dị năng mà anh ta quen biết chưa một ai có loại khí tức như vậy.
Là một nhân tài đó nha!
Huyễn Ảnh âm thầm đứng một góc quan sát Lâm Sương Sương, trận chiến bên phía Lâm Sương Sương đã kết thúc.
Đám mây màu vàng nhạt của cô bao lấy đám mây đen, kéo mạnh rồi vung vẩy, hất ra vô số tia sáng màu vàng.
Giờ đây Lâm Sương Sương đã có kinh nghiệm, cô không để những tia sáng vàng rơi xuống nữa mà không ngừng điều khiển đám mây của mình bắt lấy tất cả các tia sáng vàng.
Trên cánh cửa giấy màu trắng, một cái bóng đen nặng nề rơi xuống đất rồi lại ngọ nguậy vài cái, phát ra tiếng hít hà như tiếng người kêu đau.
Sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Lâm Sương Sương thu đám mây lại rồi nhắm mắt tự mình kiểm tra một chút.
Đám mây vẫn trôi bình ổn, có điều hơi chậm một chút.
Cơ thể cô lúc này thì vô cùng mệt mỏi nhưng cô vẫn còn có thể trụ được.
Lúc này Lâm Sương Sương mới nói: "Được rồi. Vào đi."
Giọng nói của Huyễn Ảnh vừa kinh ngạc vừa do dự: "Lợi hại thật! Xong thật rồi sao?"
"Chẳng phải anh vào xem rồi sẽ biết ngay sao? Anh nhanh lên, trong vòng năm phút mà anh không giải quyết xong thì tôi không đợi đâu nhé."
Lâm Sương Sương hơi lo lắng mình sẽ đột nhiên buồn ngủ không chịu nổi giống như mấy lần trước, thế nên cô lập tức thúc giục Huyễn Ảnh.
Cánh cửa giấy màu trắng tự động mở ra, Huyễn Ảnh đi vào, ngay sau đó anh ta lập tức thốt lên:
"Trời ạ, thế này thì làm sao mà giải quyết được đây? Không phải tôi đã nói là phải cố gắng giữ nguyên trạng mọi thứ sao? Cô làm thế này… Tôi phải trừ tiền mới được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất