Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 224:
Nói xong, Diệp Tĩnh Trinh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Từ Tiểu Xuân như an ủi.
Bàn tay cô ấy mềm mại ấm áp, khuôn mặt cũng ấm áp, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái, thật sự không giống dáng vẻ gian nan khổ cực do cuộc sống gây nên.
Từ Tiểu Xuân nghĩ, người chị chồng mù của Lâm Sương Sương cũng từng bị chồng đuổi ra khỏi nhà cùng với đứa con, nhưng bây giờ họ đã vượt qua được khó khăn đấy thôi!
Lòng Từ Tiểu Xuân thực sự đã bình tĩnh hơn nhiều, thành tâm nói: "Đúng vậy, chị à, em sẽ nghe lời chị, cảm ơn chị nhiều lắm.”
"Vậy chị về nhé, em nghỉ ngơi đi, mai chị sẽ đến nữa.”
"Dạ chị.”
Tạm biệt Từ Tiểu Xuân và rời khỏi trạm y tế, Diệp Tĩnh Trinh cười hỏi Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, giờ con muốn đi đâu nào? Mợ con bảo đi hợp tác xã cung tiêu, con có muốn đi không?”
"Dạ đi! Mợ nói ở hợp tác xã cung tiêu có bán kẹo cao su, con thấy Lưu Quốc Cường thổi qua rồi, nhưng Lưu Quốc Cường ích kỷ quá, không chịu cho con coi hình dạng trước khi thổi. Mẹ, con muốn đi xem thử kẹo cao su có hình dạng ra sao.”
"Được thôi, chúng ta đi xem thử rốt cuộc kẹo cao su có hình dạng thế nào nhé.”
Hợp tác xã cung tiêu khá gần.
Ở đó rất mát mẻ, Diệp Tĩnh Trinh gỡ kính râm xuống rồi dẫn con gái vào trong xem thử.
Tiểu Mỹ rất phấn khích, cứ chỉ đông chỉ tây, cái nào cũng thấy mới lạ, kéo tay Diệp Tĩnh Trinh đi khắp nơi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bằng kaki đi ngang qua bọn họ rồi chợt dừng bước, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm hai mẹ con Diệp Tĩnh Trinh.
Nhưng Diệp Tĩnh Trinh không phát hiện ra.
Hiếm khi chỉ có hai mẹ con ra ngoài dạo phố nên tương đối tự do, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Tĩnh Trinh có trải nghiệm thế này.
Không chỉ là Tiểu Mỹ, mà ngay cả Diệp Tĩnh Trinh cũng rất phấn khởi, thấy cái gì cũng mới lạ nên không kịp để ý xung quanh.
Vì Tiểu Mỹ muốn xem kẹo cao su nên hai người hỏi đường đi tới quầy kẹo.
Ban đầu họ định xem thử kẹo cao su thôi, nhưng vừa đến quầy kẹo, họ mới biết hóa ra trên đời này còn có loại bánh quy hình chó mèo.
Hai mẹ con đều bị sự mới lạ này thu hút.
Tiểu Mỹ thật sự là đứa bé ngoan, mặc dù đang nuốt nước miếng không ngừng nhưng lại nói với Diệp Tĩnh Trinh rằng: “Mẹ, chúng ta chỉ xem thôi nhé.”
Lúc đầu Diệp Tĩnh Trinh trả lời cô bé là: "Được, chúng ta chỉ nhìn thôi.”
Nhưng thấy sự mong chờ trong mắt con gái và dáng vẻ nuốt nước miếng một cách khó khăn của cô bé.
Diệp Tĩnh Trinh lập tức đau lòng.
Cô ấy lấy tiền vẫn luôn nắm chặt trong tay ra, nói với Tiểu Mỹ: "Mẹ mua cho Tiểu Mỹ nhé! Mợ con bảo mẹ nên mua đồ ăn ngon cho con, mẹ đã kiếm được tiền, tiêu rồi thì mẹ sẽ đi kiếm tiếp.”
Tiểu Mỹ chớp đôi mắt to: "Mua… Được thật sao mẹ?”
"Được chứ!”
Tiểu Mỹ cười tới mức không khép miệng lại được.
Hai mẹ con mua nửa cân bánh quy và thêm mấy viên kẹo cao su, sau đó nắm tay nhau chuẩn bị ra khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Một bóng người đột nhiên chặn họ lại.
Là một người đàn ông cao hơn Diệp Tĩnh Trinh một chút.
Tóc người đó phủ trước trán, rất gầy, lưng hơi gù, cộng thêm làn da đen sạm khiến gã ta trông có vẻ như trên bốn mươi tuổi.
Áo Tôn Trung Sơn bằng kaki trên người gã ta vừa dơ vừa cũ, túi bị rách như muốn rơi ra rũ xuống trước ngực, tới đôi giày cũng bị lòi ra hai ngón chân.
Lúc này gã ta nhíu mày, nhìn hai mẹ con Diệp Tĩnh Trinh bằng ánh mắt vừa dò xét vừa ủ dột.
Diệp Tĩnh Trinh vốn đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Mỹ, thấy có người chặn đường cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn, ban đầu cô ấy hơi khó hiểu, nhưng khi ngửi thấy mùi gì đó, cơ thể cô ấy bỗng run lên.
Tiểu Mỹ cũng ngẩng đầu lên nhìn, lúc đầu cũng khó hiểu giống mẹ mình, nhưng thấy cánh tay đang nắm lấy tay cô bé run lên, cô bé cũng bắt đầu run theo, còn lí nhí nói: “Đây, đây, đây, là bố…!”
Mạc Vận Phát nhìn hai mẹ con đang đứng trước mặt, ánh mắt cũng đầy ngạc nhiên và ngờ vực.
Dường như đã không gặp hai mẹ con họ hơn một năm rồi.
Gã ta chưa từng nhớ nhung bọn họ bao giờ.
Có thể vứt bỏ như vứt nùi giẻ thì không nhớ đến còn tốt hơn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy họ, sao gã ta lại có cảm giác hai cái nùi giẻ này đã biến thành lụa vậy nhỉ?
Đứa con gái vốn gầy gò vàng vọt như một con chim cút lúc trước, giờ đây lại có khuôn mặt tươi tỉnh, dáng vẻ trong sáng vô cùng đáng yêu.
Nếu không có Diệp Tĩnh Tinh đứng cạnh, chắc chắn Mạc Vận Phát sẽ không tin đứa bé đó là con mình.
Nhưng thật ra ngay cả Diệp Tĩnh Trinh, gã ta cũng phải nhìn thật kỹ mới nhận ra.
Người phụ nữ từng nghiêng đầu đi đường và đen gầy như con dơi nay lại cười tươi rói như một đóa hoa, cô ấy mặc chiếc áo màu lam mới toanh, khuôn mặt trắng nõn tựa như gái mười tám.
Điều kỳ lạ hơn nữa là tại sao cô ta đi đường không còn nghiêng đầu nữa?
Nhìn cái cách cô ta mua đồ cứ như người sáng mắt vậy!
Mẹ nó! Nếu người phụ nữ này không mù, thế thì cô ta sẽ tốt hơn mấy người được mai mối cho gã ta rất nhiều lần!
Gã ta còn đang buồn rầu vì đã đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà, bời vì điều đó mà chẳng có người phụ nữ nào tốt để cưới và sinh con cho gã ta nữa.
Bàn tay cô ấy mềm mại ấm áp, khuôn mặt cũng ấm áp, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái, thật sự không giống dáng vẻ gian nan khổ cực do cuộc sống gây nên.
Từ Tiểu Xuân nghĩ, người chị chồng mù của Lâm Sương Sương cũng từng bị chồng đuổi ra khỏi nhà cùng với đứa con, nhưng bây giờ họ đã vượt qua được khó khăn đấy thôi!
Lòng Từ Tiểu Xuân thực sự đã bình tĩnh hơn nhiều, thành tâm nói: "Đúng vậy, chị à, em sẽ nghe lời chị, cảm ơn chị nhiều lắm.”
"Vậy chị về nhé, em nghỉ ngơi đi, mai chị sẽ đến nữa.”
"Dạ chị.”
Tạm biệt Từ Tiểu Xuân và rời khỏi trạm y tế, Diệp Tĩnh Trinh cười hỏi Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, giờ con muốn đi đâu nào? Mợ con bảo đi hợp tác xã cung tiêu, con có muốn đi không?”
"Dạ đi! Mợ nói ở hợp tác xã cung tiêu có bán kẹo cao su, con thấy Lưu Quốc Cường thổi qua rồi, nhưng Lưu Quốc Cường ích kỷ quá, không chịu cho con coi hình dạng trước khi thổi. Mẹ, con muốn đi xem thử kẹo cao su có hình dạng ra sao.”
"Được thôi, chúng ta đi xem thử rốt cuộc kẹo cao su có hình dạng thế nào nhé.”
Hợp tác xã cung tiêu khá gần.
Ở đó rất mát mẻ, Diệp Tĩnh Trinh gỡ kính râm xuống rồi dẫn con gái vào trong xem thử.
Tiểu Mỹ rất phấn khích, cứ chỉ đông chỉ tây, cái nào cũng thấy mới lạ, kéo tay Diệp Tĩnh Trinh đi khắp nơi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bằng kaki đi ngang qua bọn họ rồi chợt dừng bước, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm hai mẹ con Diệp Tĩnh Trinh.
Nhưng Diệp Tĩnh Trinh không phát hiện ra.
Hiếm khi chỉ có hai mẹ con ra ngoài dạo phố nên tương đối tự do, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Tĩnh Trinh có trải nghiệm thế này.
Không chỉ là Tiểu Mỹ, mà ngay cả Diệp Tĩnh Trinh cũng rất phấn khởi, thấy cái gì cũng mới lạ nên không kịp để ý xung quanh.
Vì Tiểu Mỹ muốn xem kẹo cao su nên hai người hỏi đường đi tới quầy kẹo.
Ban đầu họ định xem thử kẹo cao su thôi, nhưng vừa đến quầy kẹo, họ mới biết hóa ra trên đời này còn có loại bánh quy hình chó mèo.
Hai mẹ con đều bị sự mới lạ này thu hút.
Tiểu Mỹ thật sự là đứa bé ngoan, mặc dù đang nuốt nước miếng không ngừng nhưng lại nói với Diệp Tĩnh Trinh rằng: “Mẹ, chúng ta chỉ xem thôi nhé.”
Lúc đầu Diệp Tĩnh Trinh trả lời cô bé là: "Được, chúng ta chỉ nhìn thôi.”
Nhưng thấy sự mong chờ trong mắt con gái và dáng vẻ nuốt nước miếng một cách khó khăn của cô bé.
Diệp Tĩnh Trinh lập tức đau lòng.
Cô ấy lấy tiền vẫn luôn nắm chặt trong tay ra, nói với Tiểu Mỹ: "Mẹ mua cho Tiểu Mỹ nhé! Mợ con bảo mẹ nên mua đồ ăn ngon cho con, mẹ đã kiếm được tiền, tiêu rồi thì mẹ sẽ đi kiếm tiếp.”
Tiểu Mỹ chớp đôi mắt to: "Mua… Được thật sao mẹ?”
"Được chứ!”
Tiểu Mỹ cười tới mức không khép miệng lại được.
Hai mẹ con mua nửa cân bánh quy và thêm mấy viên kẹo cao su, sau đó nắm tay nhau chuẩn bị ra khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Một bóng người đột nhiên chặn họ lại.
Là một người đàn ông cao hơn Diệp Tĩnh Trinh một chút.
Tóc người đó phủ trước trán, rất gầy, lưng hơi gù, cộng thêm làn da đen sạm khiến gã ta trông có vẻ như trên bốn mươi tuổi.
Áo Tôn Trung Sơn bằng kaki trên người gã ta vừa dơ vừa cũ, túi bị rách như muốn rơi ra rũ xuống trước ngực, tới đôi giày cũng bị lòi ra hai ngón chân.
Lúc này gã ta nhíu mày, nhìn hai mẹ con Diệp Tĩnh Trinh bằng ánh mắt vừa dò xét vừa ủ dột.
Diệp Tĩnh Trinh vốn đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Mỹ, thấy có người chặn đường cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn, ban đầu cô ấy hơi khó hiểu, nhưng khi ngửi thấy mùi gì đó, cơ thể cô ấy bỗng run lên.
Tiểu Mỹ cũng ngẩng đầu lên nhìn, lúc đầu cũng khó hiểu giống mẹ mình, nhưng thấy cánh tay đang nắm lấy tay cô bé run lên, cô bé cũng bắt đầu run theo, còn lí nhí nói: “Đây, đây, đây, là bố…!”
Mạc Vận Phát nhìn hai mẹ con đang đứng trước mặt, ánh mắt cũng đầy ngạc nhiên và ngờ vực.
Dường như đã không gặp hai mẹ con họ hơn một năm rồi.
Gã ta chưa từng nhớ nhung bọn họ bao giờ.
Có thể vứt bỏ như vứt nùi giẻ thì không nhớ đến còn tốt hơn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy họ, sao gã ta lại có cảm giác hai cái nùi giẻ này đã biến thành lụa vậy nhỉ?
Đứa con gái vốn gầy gò vàng vọt như một con chim cút lúc trước, giờ đây lại có khuôn mặt tươi tỉnh, dáng vẻ trong sáng vô cùng đáng yêu.
Nếu không có Diệp Tĩnh Tinh đứng cạnh, chắc chắn Mạc Vận Phát sẽ không tin đứa bé đó là con mình.
Nhưng thật ra ngay cả Diệp Tĩnh Trinh, gã ta cũng phải nhìn thật kỹ mới nhận ra.
Người phụ nữ từng nghiêng đầu đi đường và đen gầy như con dơi nay lại cười tươi rói như một đóa hoa, cô ấy mặc chiếc áo màu lam mới toanh, khuôn mặt trắng nõn tựa như gái mười tám.
Điều kỳ lạ hơn nữa là tại sao cô ta đi đường không còn nghiêng đầu nữa?
Nhìn cái cách cô ta mua đồ cứ như người sáng mắt vậy!
Mẹ nó! Nếu người phụ nữ này không mù, thế thì cô ta sẽ tốt hơn mấy người được mai mối cho gã ta rất nhiều lần!
Gã ta còn đang buồn rầu vì đã đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà, bời vì điều đó mà chẳng có người phụ nữ nào tốt để cưới và sinh con cho gã ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất