Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 225:
Khỉ thật, phụ nữ bây giờ sinh tật hết cả rồi, chỉ nhắm vào tiền sính lễ!
Người phụ nữ này thì không cần sính lễ gì cả, vốn dĩ là của nhà gã ta!
Mạc Vận Phát đứng chắn trước mặt hai mẹ con, cứ im lặng nhìn chằm chằm Diệp Tĩnh Trinh.
Sau khi Tiểu Mỹ lỡ thốt ra chữ “bố”, cô bé lập tức cắn chặt môi, không dám nói gì nữa.
Diệp Tĩnh Trinh nắm chặt tay con gái, tim đập nhanh tới mức như muốn nhảy khỏi ngực, tâm trí liên tiếp hiện lên vô số hình ảnh đáng sợ trong quá khứ, nhưng bỗng cô ấy cười, giọng vang vọng:
“Ồ, Tiểu Mỹ, con vừa nói gì thế? Bố sao? Tiểu Mỹ à, con không có bố, cũng không cần bố, bây giờ chúng ta sống nhờ vào cậu mợ, may là có cậu mợ của con nên chúng ta mới sống vui vẻ thế này, đi thôi, cậu con đã bảo là không được chạy lung tung, nếu có kẻ xấu bắt nạt chúng ta, thì gọi cậu con tới đánh cho một trận!”
Dẫu Tiểu Mỹ thông minh đến mấy thì cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi.
Đứa trẻ lớn như vậy, đáng lý ra không gặp bố một năm thì phải nhớ mới đúng, nhưng người bố hay đánh đập chửi rủa đã để lại một dấu ấn khó phai trong tâm hồn Tiểu Mỹ, nên lúc này cô bé đã hoảng sợ đến mức không dám nói tiếng nào.
Nói xong, Diệp Tĩnh Trinh nắm chặt tay Tiểu Mỹ đi thẳng về phía trước.
Lúc sắp đụng phải Mạc Vận Phát, Diệp Tĩnh Trinh lạnh lùng tự nhủ:
“Mùi gì hôi thế nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta lạc vào chuồng heo rồi sao? Tiểu Mỹ à, con dẫn mẹ đi sai đường rồi.”
Sau đó cô dịch người sang bên cạnh, kéo Tiểu Mỹ đi thật nhanh.
Mạc Vận Phát nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai mẹ con một lúc lâu, mũi chân hơi xê dịch, nhưng lại không đuổi theo.
Lỡ như cô ta vẫn còn mù thì sao… Hừ, con nít càng lớn ăn càng nhiều, sau này còn lo của hồi môn nữa, ai mà thèm nuôi cái máy đốt tiền!
Nhưng… Làn da người phụ nữ kia thật sự rất mịn màng!
Tình hình trong nhà bây giờ… Hừ, thôi về bàn với mẹ… Không, phải gọi cả chị và anh rể tới bàn bạc rồi tính tiếp!
Ra khỏi hợp tác xã cung tiêu, Diệp Tĩnh Trinh lại đi thật nhanh thêm một đoạn nữa, lỗ tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, vận dụng hết tất cả giác quan, cảm thấy người đàn ông đó không đuổi kịp mới run rẩy đeo kính lên, căng thẳng nắm chặt tay Tiểu Mỹ hỏi:
“Tiểu Mỹ, con mau xem thử người kia có đuổi theo không?”
Tiểu Mỹ cũng căng thẳng, lòng bàn tay cô bé đã đổ đầy mồ hôi.
Cô bé vội quay đầu nhìn một hồi mới nói: “Không có, mẹ ơi, bố… Không có đuổi kịp.”
“Vậy thì tốt! Chúng ta về nhà nhanh thôi.”
Diệp Tĩnh Trinh túm chặt tay Tiểu Mỹ, vội vàng đi về nhà, ngay cả bánh quy và kẹo cao su mới mua cũng không dám mở ra ăn.
Trên đường đi, Diệp Tĩnh Trinh dặn dò Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ, về nhà con không được nói với mợ chuyện hôm nay gặp bố con.”
Tiểu Mỹ: “Tại sao vậy ạ? Không phải lúc nãy mẹ nói nếu có ai bắt nạt chúng ta thì gọi cậu đánh người đó sao ạ?”
“Nhưng giờ cậu con không có ở nhà, mợ con bận công việc đã vất vả lắm rồi, chúng ta không thể làm phiền mợ con thêm nữa, lúc nãy mẹ chỉ nói dối thôi, vì mẹ sợ bố con giữ mẹ con mình lại nên mẹ mới nói thế…”
Nói xong, Diệp Tĩnh Trinh hít sâu một hơi, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục an ủi Tiểu Mỹ:
“Nhưng mà mẹ nghĩ hơi sai rồi, đuổi chúng ta về nhà bà ngoại xong, bố con vui còn chẳng kịp, chắc chắn hắn ta sẽ không giữ chúng ta lại.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ nắm chặt tay Diệp Tĩnh Trinh:
“Mẹ, con cũng sợ bố giữ mình lại. Ở nhà ngoại rất tốt, Tiểu Mỹ không muốn về nhà bà nội đâu. Vậy chúng ta có nói với bà ngoại là mình gặp bố không ạ?”
“Bà ngoại con… Thôi, ngoại con yếu đuối lắm, nói với bà ngoại chỉ lại làm bà ấy lo lắng vô ích, không cần nói đâu.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Mỹ thở dài nặng nề, cúi đầu đi theo mẹ về nhà.
Hôm nay Lâm Sương Sương dừng ở ga tàu rất lâu.
Bây giờ ga tàu có ba bốn cửa hàng đang bán đậu phụ khô của Lâm Sương Sương, và ngày nào cũng bán hết sạch.
Các chủ cửa hàng đồng loạt đề nghị muốn tăng số lượng hàng với Lâm Sương Sương.
Nhưng Lâm Sương không muốn mạo hiểm.
Dù gì cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, mấy cửa hàng bán được nhiều thì tốt, lỡ bán không hết thì phải trả hàng lại cho Lâm Sương Sương.
Đây là điều đã thoả thuận ngay từ đầu.
Dù sao cũng chỉ là đồ ăn vặt, bởi vì đậu phụ khô có bỏ thêm đường nên mới bảo quản được trong hai ngày dưới thời tiết này.
Nhưng nếu làm quá nhiều thì mọi rủi ro sẽ do một mình Lâm Sương Sương gánh vác. Nếu bán không hết thì chỉ có thể vứt đi thôi!
Hơn nữa với thời tiết càng lúc càng nóng thế này, đậu phụ khô càng khó bảo quản hơn.
Lâm Sương Sương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nên giải quyết vấn đề đóng gói trước.
Nếu có thể giải quyết được vấn đề đóng gói thì hạn sử dụng sẽ kéo dài, không cần phải làm và bán ngay trong ngày, còn có thể làm được số lượng lớn và tăng thêm thu nhập.
Đây là kế hoạch đã được định sẵn từ đầu, tưởng đâu mọi chuyện sẽ thuận lợi, nào ngờ cuối cùng lại gặp khó khăn ở khâu đóng gói.
Lâm Sương Sương không nản lòng, lại đến chỗ viện trưởng Thái hỏi thăm thử, nhà máy cung cấp máy đóng gói dược phẩm cho bệnh viện có thể chế tạo máy hút chân không được không?
Người phụ nữ này thì không cần sính lễ gì cả, vốn dĩ là của nhà gã ta!
Mạc Vận Phát đứng chắn trước mặt hai mẹ con, cứ im lặng nhìn chằm chằm Diệp Tĩnh Trinh.
Sau khi Tiểu Mỹ lỡ thốt ra chữ “bố”, cô bé lập tức cắn chặt môi, không dám nói gì nữa.
Diệp Tĩnh Trinh nắm chặt tay con gái, tim đập nhanh tới mức như muốn nhảy khỏi ngực, tâm trí liên tiếp hiện lên vô số hình ảnh đáng sợ trong quá khứ, nhưng bỗng cô ấy cười, giọng vang vọng:
“Ồ, Tiểu Mỹ, con vừa nói gì thế? Bố sao? Tiểu Mỹ à, con không có bố, cũng không cần bố, bây giờ chúng ta sống nhờ vào cậu mợ, may là có cậu mợ của con nên chúng ta mới sống vui vẻ thế này, đi thôi, cậu con đã bảo là không được chạy lung tung, nếu có kẻ xấu bắt nạt chúng ta, thì gọi cậu con tới đánh cho một trận!”
Dẫu Tiểu Mỹ thông minh đến mấy thì cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi.
Đứa trẻ lớn như vậy, đáng lý ra không gặp bố một năm thì phải nhớ mới đúng, nhưng người bố hay đánh đập chửi rủa đã để lại một dấu ấn khó phai trong tâm hồn Tiểu Mỹ, nên lúc này cô bé đã hoảng sợ đến mức không dám nói tiếng nào.
Nói xong, Diệp Tĩnh Trinh nắm chặt tay Tiểu Mỹ đi thẳng về phía trước.
Lúc sắp đụng phải Mạc Vận Phát, Diệp Tĩnh Trinh lạnh lùng tự nhủ:
“Mùi gì hôi thế nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta lạc vào chuồng heo rồi sao? Tiểu Mỹ à, con dẫn mẹ đi sai đường rồi.”
Sau đó cô dịch người sang bên cạnh, kéo Tiểu Mỹ đi thật nhanh.
Mạc Vận Phát nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai mẹ con một lúc lâu, mũi chân hơi xê dịch, nhưng lại không đuổi theo.
Lỡ như cô ta vẫn còn mù thì sao… Hừ, con nít càng lớn ăn càng nhiều, sau này còn lo của hồi môn nữa, ai mà thèm nuôi cái máy đốt tiền!
Nhưng… Làn da người phụ nữ kia thật sự rất mịn màng!
Tình hình trong nhà bây giờ… Hừ, thôi về bàn với mẹ… Không, phải gọi cả chị và anh rể tới bàn bạc rồi tính tiếp!
Ra khỏi hợp tác xã cung tiêu, Diệp Tĩnh Trinh lại đi thật nhanh thêm một đoạn nữa, lỗ tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, vận dụng hết tất cả giác quan, cảm thấy người đàn ông đó không đuổi kịp mới run rẩy đeo kính lên, căng thẳng nắm chặt tay Tiểu Mỹ hỏi:
“Tiểu Mỹ, con mau xem thử người kia có đuổi theo không?”
Tiểu Mỹ cũng căng thẳng, lòng bàn tay cô bé đã đổ đầy mồ hôi.
Cô bé vội quay đầu nhìn một hồi mới nói: “Không có, mẹ ơi, bố… Không có đuổi kịp.”
“Vậy thì tốt! Chúng ta về nhà nhanh thôi.”
Diệp Tĩnh Trinh túm chặt tay Tiểu Mỹ, vội vàng đi về nhà, ngay cả bánh quy và kẹo cao su mới mua cũng không dám mở ra ăn.
Trên đường đi, Diệp Tĩnh Trinh dặn dò Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ, về nhà con không được nói với mợ chuyện hôm nay gặp bố con.”
Tiểu Mỹ: “Tại sao vậy ạ? Không phải lúc nãy mẹ nói nếu có ai bắt nạt chúng ta thì gọi cậu đánh người đó sao ạ?”
“Nhưng giờ cậu con không có ở nhà, mợ con bận công việc đã vất vả lắm rồi, chúng ta không thể làm phiền mợ con thêm nữa, lúc nãy mẹ chỉ nói dối thôi, vì mẹ sợ bố con giữ mẹ con mình lại nên mẹ mới nói thế…”
Nói xong, Diệp Tĩnh Trinh hít sâu một hơi, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục an ủi Tiểu Mỹ:
“Nhưng mà mẹ nghĩ hơi sai rồi, đuổi chúng ta về nhà bà ngoại xong, bố con vui còn chẳng kịp, chắc chắn hắn ta sẽ không giữ chúng ta lại.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ nắm chặt tay Diệp Tĩnh Trinh:
“Mẹ, con cũng sợ bố giữ mình lại. Ở nhà ngoại rất tốt, Tiểu Mỹ không muốn về nhà bà nội đâu. Vậy chúng ta có nói với bà ngoại là mình gặp bố không ạ?”
“Bà ngoại con… Thôi, ngoại con yếu đuối lắm, nói với bà ngoại chỉ lại làm bà ấy lo lắng vô ích, không cần nói đâu.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Mỹ thở dài nặng nề, cúi đầu đi theo mẹ về nhà.
Hôm nay Lâm Sương Sương dừng ở ga tàu rất lâu.
Bây giờ ga tàu có ba bốn cửa hàng đang bán đậu phụ khô của Lâm Sương Sương, và ngày nào cũng bán hết sạch.
Các chủ cửa hàng đồng loạt đề nghị muốn tăng số lượng hàng với Lâm Sương Sương.
Nhưng Lâm Sương không muốn mạo hiểm.
Dù gì cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, mấy cửa hàng bán được nhiều thì tốt, lỡ bán không hết thì phải trả hàng lại cho Lâm Sương Sương.
Đây là điều đã thoả thuận ngay từ đầu.
Dù sao cũng chỉ là đồ ăn vặt, bởi vì đậu phụ khô có bỏ thêm đường nên mới bảo quản được trong hai ngày dưới thời tiết này.
Nhưng nếu làm quá nhiều thì mọi rủi ro sẽ do một mình Lâm Sương Sương gánh vác. Nếu bán không hết thì chỉ có thể vứt đi thôi!
Hơn nữa với thời tiết càng lúc càng nóng thế này, đậu phụ khô càng khó bảo quản hơn.
Lâm Sương Sương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nên giải quyết vấn đề đóng gói trước.
Nếu có thể giải quyết được vấn đề đóng gói thì hạn sử dụng sẽ kéo dài, không cần phải làm và bán ngay trong ngày, còn có thể làm được số lượng lớn và tăng thêm thu nhập.
Đây là kế hoạch đã được định sẵn từ đầu, tưởng đâu mọi chuyện sẽ thuận lợi, nào ngờ cuối cùng lại gặp khó khăn ở khâu đóng gói.
Lâm Sương Sương không nản lòng, lại đến chỗ viện trưởng Thái hỏi thăm thử, nhà máy cung cấp máy đóng gói dược phẩm cho bệnh viện có thể chế tạo máy hút chân không được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất