Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 49:
Trịnh Kim Nga nói xong, bản thân cũng hơi ngại nên về phòng trước.
Diệp Minh Dương ngồi suy nghĩ một lúc, cũng đúng, ít nhất cũng phải cảm ơn cô chuyện chia ruộng đất. Nếu không đợi anh về rồi lại lý luận với đội trưởng để đổi lại thì rất phiền.
Là một đại trượng phu, ân oán phải rõ ràng, cho dù có ly hôn thì những gì nên nói vẫn phải nói.
Diệp Minh Dương vào nhà.
Trong nhà tối đen và yên tĩnh.
Chậc! Cô lại ngủ rồi à?
Người phụ nữ này là thứ gì đầu thai vậy, cả ngày chỉ biết ngủ!
Anh cũng không thể không đánh thức cô dậy để nói cảm ơn.
Diệp Minh Dương đứng ở cửa, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, thế rồi anh vẫn bật đèn lên, còn cố ý tạo ra tiếng động.
Nếu cô dậy lý luận với anh thì cũng là một cách mở lời nói chuyện.
Thế nhưng rèm giường chạm trổ hoa lá rủ xuống, một đôi giày đặt trên bệ bước chân trước giường rất ngay ngắn nhưng không có ai dậy nói chuyện.
Diệp Minh Dương gãi đầu, đi mở rương lớn ra, chuẩn bị lấy chiếu rơm và chăn của anh ra trải dưới đất để ngủ.
Nhưng mà...
Trên sàn có một đống vũng nước nhỏ và ẩm ướt, anh không có chỗ nào để trải chiếu rơm của mình cả!
Vậy thì phải làm sao đây?
"Ê, này, ai kia, dậy đi, thương lượng với cô một chuyện, này này?"
Diệp Minh Dương đứng bên giường gọi mãi nhưng trên giường không có tiếng đáp lại.
Diệp Minh Dương không nhịn được vén màn lên.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, người phụ nữ nằm co ro ở trong góc giường, ôm chặt chăn giống như một con sóc, cuộn tròn mình lại thành một cục.
Mái tóc đen xõa trên gối, chỉ lộ ra một khuôn mặt đang ngủ rất say.
Vì cô cuộn tròn nên không còn vẻ hung dữ thường ngày nữa, trông lại khá yếu đuối.
Vì ngủ say nên cô không trợn mắt nhìn anh bằng đôi mắt hung dữ kia nữa, trông khá... Dịu dàng.
Diệp Minh Dương từ từ buông rèm xuống.
Mọi người đều nói cô đã thay đổi, có lẽ vậy!
Vì cô không hung dữ với mẹ nữa, không mắng chị nữa, không dọa Tiểu Mỹ nữa, vậy thì anh... Mượn nửa giường để ngủ một chút, chắc cũng được chứ nhỉ?
Ừm... Hình như không ổn lắm.
Nói thế nào nhỉ, trước đây cô mắng rất khó nghe.
Kiểu như tổ tiên mười tám đời nhà họ Diệp đều là kẻ lừa đảo, lừa lấy cô về để làm trâu làm ngựa, ai ngờ vừa vào cửa đã phải giúp nuôi chị chồng và cháu gái chồng, cả thế giới này không có ai trơ trẽn như vậy hết.
Còn nói không đuổi chị chồng và cháu gái chồng đi thì đừng hòng động phòng, đừng hòng lên giường cô.
Chậc! Anh không muốn động phòng!
Nhưng cái giường này là do anh và bố anh dành dụm tiền cả đời từ việc săn gà rừng thỏ rừng mới nhờ người làm ra, tại sao bây giờ anh lại không được ngủ một đêm?
Giường của cô ta sao? Dựa vào đâu mà nói là giường của cô ta?
Diệp Minh Dương cau mày, quay người lại vén rèm lên nhìn.
Đối diện với khuôn mặt đang ngủ say, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đi lấy một chiếc chăn, sau đó phủi chân, anh cũng không cởi quần áo mà nằm xuống bên chiếc giường lớn chạm trổ hoa lá.
Người phụ nữ này ngủ như heo vậy, buổi chiều ồn ào như thế mà cũng không tỉnh, anh ngủ nông một chút, sáng mai dậy sớm rời đi là được.
Anh cũng chẳng muốn làm gì.
Không phải cô ta còn nói "có gì mà hiếm lạ" sao, anh cũng không hiếm lạ cô ta!
Tắt đèn, ngủ thôi.
Lâm Sương Sương nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, sao vàng lấp lánh đầy trời, chớp nháy với cô.
Cô ngồi dưới những vì sao, ngốc nghếch ngẩng đầu chờ đợi, liệu có ngôi sao nào trong những vì sao rơi xuống không nhỉ?
Sau đó, bỗng có một luồng sáng sáng rực, thực sự có một ngôi sao kéo theo một cái đuôi dài rơi xuống!
Nhìn từ xa, ngôi sao nhỏ xíu, nhưng càng rơi xuống thì ngôi sao càng lớn!
Thế nhưng ngôi sao đó lại cực kỳ đẹp, cực kỳ trong suốt, còn có một mùi hương thoang thoảng giống như mùi xà phòng của cô, ừm, khá thân thuộc.
Lâm Sương Sương dang rộng cánh tay ra chờ ngôi sao rơi xuống.
Ha, đến rồi đến rồi, thực sự đến rồi!
Lâm Sương Sương ôm chặt lấy.
Ồ... Ngôi sao này lớn hơn một chút, nặng hơn một chút, còn động đậy lung tung như muốn chạy trốn, nhưng khi ôm ngôi sao này, cô cảm thấy có một luồng năng lượng không ngừng tràn vào cơ thể cô, làm tan chảy hết những tia sáng vàng mỏng manh đã thấm vào cơ thể cô trong đêm cô đánh mèo nữa, cuối cùng biến thành một dòng nước ấm áp, truyền vào khắp nơi trên người của cô.
Vì vậy, cô có thể cảm thấy một lớp da chết bong ra trên da mình, tóc cô sáng bóng, thậm chí các đường vân xương cũng được phục hồi, cơ thể như nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ha ha, thoải mái quá!
Lâm Sương Sương càng ôm chặt ngôi sao lớn hơn, còn cố gắng giấu trong lòng, không chịu buông tay.
Không biết đã ôm bao lâu, Lâm Sương Sương tự tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra nhìn, xung quanh vẫn tối đen.
Nhưng Lâm Sương Sương lắc đầu, rõ ràng cảm thấy mình rất tỉnh táo, không còn cảm giác hỗn độn như ngày hôm trước khiến não không thể suy nghĩ đàng hoàng nữa.
Ha! Di chứng sau khi đánh mèo đã khỏi rồi!
Hả... Một, hai, ba, hình như đã ba ngày rồi nhỉ!
Nói cách khác, khi cô dùng ý nghĩ đánh mèo, bị những tia sáng vàng kia đập trúng thì cần phải ngủ say như vậy ba ngày để hồi phục ư?
Cũng may, cũng may, có thể chấp nhận được.
Lâm Sương Sương rất vui, không khỏi vươn vai định rời khỏi giường.
Ủa? Có thứ gì đè lên ngực cô vậy?
Á, á á!
—-
Diệp Minh Dương bị người ta đánh thức.
Anh đang ngủ ngon thì có thứ gì đó cứ vỗ anh liên tục, bên tai còn có tiếng người la hét ầm ĩ.
"Này! Anh dậy cho tôi! Này! Diệp Minh Dương! Ai cho anh lên giường tôi thế, hả? Anh có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?"
Diệp Minh Dương mở mắt ra thì thấy một chiếc gối bay về phía mình, đầu tiên là anh ngạc nhiên, sau đó vô cùng bất lực xoa mặt, ngủ tiếp thôi, buồn ngủ quá!
Diệp Minh Dương ngồi suy nghĩ một lúc, cũng đúng, ít nhất cũng phải cảm ơn cô chuyện chia ruộng đất. Nếu không đợi anh về rồi lại lý luận với đội trưởng để đổi lại thì rất phiền.
Là một đại trượng phu, ân oán phải rõ ràng, cho dù có ly hôn thì những gì nên nói vẫn phải nói.
Diệp Minh Dương vào nhà.
Trong nhà tối đen và yên tĩnh.
Chậc! Cô lại ngủ rồi à?
Người phụ nữ này là thứ gì đầu thai vậy, cả ngày chỉ biết ngủ!
Anh cũng không thể không đánh thức cô dậy để nói cảm ơn.
Diệp Minh Dương đứng ở cửa, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, thế rồi anh vẫn bật đèn lên, còn cố ý tạo ra tiếng động.
Nếu cô dậy lý luận với anh thì cũng là một cách mở lời nói chuyện.
Thế nhưng rèm giường chạm trổ hoa lá rủ xuống, một đôi giày đặt trên bệ bước chân trước giường rất ngay ngắn nhưng không có ai dậy nói chuyện.
Diệp Minh Dương gãi đầu, đi mở rương lớn ra, chuẩn bị lấy chiếu rơm và chăn của anh ra trải dưới đất để ngủ.
Nhưng mà...
Trên sàn có một đống vũng nước nhỏ và ẩm ướt, anh không có chỗ nào để trải chiếu rơm của mình cả!
Vậy thì phải làm sao đây?
"Ê, này, ai kia, dậy đi, thương lượng với cô một chuyện, này này?"
Diệp Minh Dương đứng bên giường gọi mãi nhưng trên giường không có tiếng đáp lại.
Diệp Minh Dương không nhịn được vén màn lên.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, người phụ nữ nằm co ro ở trong góc giường, ôm chặt chăn giống như một con sóc, cuộn tròn mình lại thành một cục.
Mái tóc đen xõa trên gối, chỉ lộ ra một khuôn mặt đang ngủ rất say.
Vì cô cuộn tròn nên không còn vẻ hung dữ thường ngày nữa, trông lại khá yếu đuối.
Vì ngủ say nên cô không trợn mắt nhìn anh bằng đôi mắt hung dữ kia nữa, trông khá... Dịu dàng.
Diệp Minh Dương từ từ buông rèm xuống.
Mọi người đều nói cô đã thay đổi, có lẽ vậy!
Vì cô không hung dữ với mẹ nữa, không mắng chị nữa, không dọa Tiểu Mỹ nữa, vậy thì anh... Mượn nửa giường để ngủ một chút, chắc cũng được chứ nhỉ?
Ừm... Hình như không ổn lắm.
Nói thế nào nhỉ, trước đây cô mắng rất khó nghe.
Kiểu như tổ tiên mười tám đời nhà họ Diệp đều là kẻ lừa đảo, lừa lấy cô về để làm trâu làm ngựa, ai ngờ vừa vào cửa đã phải giúp nuôi chị chồng và cháu gái chồng, cả thế giới này không có ai trơ trẽn như vậy hết.
Còn nói không đuổi chị chồng và cháu gái chồng đi thì đừng hòng động phòng, đừng hòng lên giường cô.
Chậc! Anh không muốn động phòng!
Nhưng cái giường này là do anh và bố anh dành dụm tiền cả đời từ việc săn gà rừng thỏ rừng mới nhờ người làm ra, tại sao bây giờ anh lại không được ngủ một đêm?
Giường của cô ta sao? Dựa vào đâu mà nói là giường của cô ta?
Diệp Minh Dương cau mày, quay người lại vén rèm lên nhìn.
Đối diện với khuôn mặt đang ngủ say, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đi lấy một chiếc chăn, sau đó phủi chân, anh cũng không cởi quần áo mà nằm xuống bên chiếc giường lớn chạm trổ hoa lá.
Người phụ nữ này ngủ như heo vậy, buổi chiều ồn ào như thế mà cũng không tỉnh, anh ngủ nông một chút, sáng mai dậy sớm rời đi là được.
Anh cũng chẳng muốn làm gì.
Không phải cô ta còn nói "có gì mà hiếm lạ" sao, anh cũng không hiếm lạ cô ta!
Tắt đèn, ngủ thôi.
Lâm Sương Sương nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, sao vàng lấp lánh đầy trời, chớp nháy với cô.
Cô ngồi dưới những vì sao, ngốc nghếch ngẩng đầu chờ đợi, liệu có ngôi sao nào trong những vì sao rơi xuống không nhỉ?
Sau đó, bỗng có một luồng sáng sáng rực, thực sự có một ngôi sao kéo theo một cái đuôi dài rơi xuống!
Nhìn từ xa, ngôi sao nhỏ xíu, nhưng càng rơi xuống thì ngôi sao càng lớn!
Thế nhưng ngôi sao đó lại cực kỳ đẹp, cực kỳ trong suốt, còn có một mùi hương thoang thoảng giống như mùi xà phòng của cô, ừm, khá thân thuộc.
Lâm Sương Sương dang rộng cánh tay ra chờ ngôi sao rơi xuống.
Ha, đến rồi đến rồi, thực sự đến rồi!
Lâm Sương Sương ôm chặt lấy.
Ồ... Ngôi sao này lớn hơn một chút, nặng hơn một chút, còn động đậy lung tung như muốn chạy trốn, nhưng khi ôm ngôi sao này, cô cảm thấy có một luồng năng lượng không ngừng tràn vào cơ thể cô, làm tan chảy hết những tia sáng vàng mỏng manh đã thấm vào cơ thể cô trong đêm cô đánh mèo nữa, cuối cùng biến thành một dòng nước ấm áp, truyền vào khắp nơi trên người của cô.
Vì vậy, cô có thể cảm thấy một lớp da chết bong ra trên da mình, tóc cô sáng bóng, thậm chí các đường vân xương cũng được phục hồi, cơ thể như nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ha ha, thoải mái quá!
Lâm Sương Sương càng ôm chặt ngôi sao lớn hơn, còn cố gắng giấu trong lòng, không chịu buông tay.
Không biết đã ôm bao lâu, Lâm Sương Sương tự tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra nhìn, xung quanh vẫn tối đen.
Nhưng Lâm Sương Sương lắc đầu, rõ ràng cảm thấy mình rất tỉnh táo, không còn cảm giác hỗn độn như ngày hôm trước khiến não không thể suy nghĩ đàng hoàng nữa.
Ha! Di chứng sau khi đánh mèo đã khỏi rồi!
Hả... Một, hai, ba, hình như đã ba ngày rồi nhỉ!
Nói cách khác, khi cô dùng ý nghĩ đánh mèo, bị những tia sáng vàng kia đập trúng thì cần phải ngủ say như vậy ba ngày để hồi phục ư?
Cũng may, cũng may, có thể chấp nhận được.
Lâm Sương Sương rất vui, không khỏi vươn vai định rời khỏi giường.
Ủa? Có thứ gì đè lên ngực cô vậy?
Á, á á!
—-
Diệp Minh Dương bị người ta đánh thức.
Anh đang ngủ ngon thì có thứ gì đó cứ vỗ anh liên tục, bên tai còn có tiếng người la hét ầm ĩ.
"Này! Anh dậy cho tôi! Này! Diệp Minh Dương! Ai cho anh lên giường tôi thế, hả? Anh có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?"
Diệp Minh Dương mở mắt ra thì thấy một chiếc gối bay về phía mình, đầu tiên là anh ngạc nhiên, sau đó vô cùng bất lực xoa mặt, ngủ tiếp thôi, buồn ngủ quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất