Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Chương 4:
Chớp mắt một cái, lại qua hơn một năm, bác gái cuối cùng không nhịn được buồn bực trong lòng. Lấy danh nghĩa cầu hôn, lại bán Tô Tú Tú một lần.
Cũng may, khi đó Tô Tú Tú đã để ý nhiều hơn.
Sau khi nghe ngóng từ người bên ngoài, mới biết được thanh niên gia cảnh giàu có, trên đùi có hơi tàn tật trong miệng bác dâu. Trên thực tế, là một lão già què chân năm sáu mươi tuổi.
Lão già kia là một người buôn bán nhỏ, xem như lá gan lớn, là nhóm người giàu có trước.
Khi còn trẻ, ông ta từng ngồi tù vì đầu cơ. Sau khi ra tù, cũng dạy mãi không đổi.
Cho đến khi cải cách mở cửa, ông ta nắm lấy cơ hội, mấy năm nay lại kiếm được không ít tiền.
Hơn nữa, ông ta từng cưới hai người vợ, chỉ là đều bị ông ta đánh chạy đi. Lão già kia ngẫu nhiên gặp Tô Tú Tú một lần, cảm thấy cô gái nhỏ này bộ dạng rất xinh đẹp, lại thành thật nghe lời. Vì thế, nổi lên chủ ý xấu.
Bác gái của Tô Tú Tú vốn không chứa nổi cô. Chỉ là bà ta ném chuột vỡ đồ, bị Tô Tú Tú bắt được nhược điểm, cho nên, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão già sai người tìm tới cửa nói, trong lòng bà ta tất nhiên có mười hai phần vui vẻ. Vừa có thể quang minh chính đại đuổi Tô Tú Tú đi, lại có thể kiếm được một số tiền sính lễ lớn, cái cớ này sao mà không làm chứ?
Hai người ăn nhịp với nhau, định ra kế sách. Tìm một chàng trai trẻ đẹp trai, diễn một vở kịch lớn xem mắt với Tô Tú Tú.
Chờ vào động phòng, cho dù Tô Tú Tú phát hiện cũng đã muộn, gạo đã sớm nấu thành cơm.
Đáng hận nhất chính là, bác cả và bà nội cũng đều biết chuyện này. Nhưng luôn im lặng không lên tiếng, lại kết hợp với bác dâu làm việc.
Lúc này Tô Tú Tú mới hoàn toàn lạnh lòng với người một nhà này.
Chỉ là, trên mặt cô không lộ ra, vừa đáp lại bác dâu, để bà ta tiếp tục bàn chuyện hôn sự với lão già kia, thuận tiện hung hăng lấy một khoản lễ hỏi.
Ở bên khác, bí mật thu thập xong hành lý. Tìm một cơ hội, cầm một số tiền lớn trong nhà, vụng trộm chạy ra ngoài.
*
Sau khi rời khỏi thôn, Tô Tú Tú mới vào xã hội, nỗi khổ gì cũng từng nếm qua. Sau đó, nhân duyên trùng hợp, cô gặp bà bà sư phụ mù.
Khi đó, Tô Tú Tú cũng mới chỉ mười bảy tuổi. Không đọc được bao nhiêu sách, cũng không có bản lĩnh sống qua ngày, tai phải lại bị tàn tật. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhẫn tâm, đi theo sư phụ làm thần côn, chuyên môn đóng giả đạo đồng thanh tâm quả dục.
Sư phụ cũng có vài phần bản lĩnh thật sự, dẫn theo Tô Tú Tú, chậm rãi xuất đầu.
Chỉ là, trước khi Tô Tú Tú vào nghề, sư phụ đã nói với cô, làm nghề này của bọn họ tổn hại âm đức, chỉ sợ tương lai khó có thể chết già.
Bản thân sư phụ cũng vì trời sinh mù một mắt, khi còn bé cha mẹ đều mất, tới thanh niên chồng mất sớm, vào trung niên con chết thảm. Sau đó, ngay cả chính bà cũng nhiều bệnh nhiều tai, hai mắt hoàn toàn mù, sớm đã phế đi.
Thân thế Tô Tú Tú năm xưa cũng không kém sư phụ cô là bao. Sau khi theo sư phụ, cô hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm lập gia đình. Một lòng một dạ, làm thần côn.
Cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí cẩn thận tuân thủ các loại tín điều quy củ, tìm mọi cách tích góp thiện duyên cho mình, cũng không dám tùy tiện tạo nghiệt.
Sau đó, Tô Tú Tú trở thành đại sư huyền học, quen biết rất nhiều người có quyền có thế. Nhưng cũng không hạ độc thủ trả thù cả nhà bác cả. Nhiều lắm cũng chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, chèn ép cả nhà kia không ngóc đầu lên được.
Về phần Mạnh Đình Tùng, Tô Tú Tú vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của anh.
Mấy chục năm sau, khi cô gặp lại Mạnh Đình Tùng, Mạnh Đình Tùng cũng đã gặp khó khăn, chân bị què, lại không có kế sinh nhai ổn định.
Tô Tú Tú vì báo ân, thuận tay giúp anh một tay. Lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình, nâng Mạnh Đình Tùng thành đầu bếp nổi tiếng kinh thành. Còn lên chương trình truyền hình.
Sau đó, chậm rãi ở chung, cô và Mạnh Đình Tùng tính tình hợp nhau, rất ăn ý, kết thành bạn tốt tri kỷ. Thường xuyên tụ tập ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tô Tú Tú xem như báo đáp đại ân của Mạnh Đình Tùng. Nhưng cô lại luôn không thể đòi lại công đạo thay mình. Cho nên, trong lòng vẫn mãi có oán hận, phẫn nộ tích lũy khó tiêu.
Hiện tại, lại một lần nữa về năm mười lăm tuổi, lần nữa trải qua chuyện bị lừa bán, bị đánh đập, bị chuốc thuốc. Lại nghĩ tới hành động của gia đình bác cả đối với cô.
Tô Tú Tú không khỏi bừng bừng lửa giận.
Cũng may, khi đó Tô Tú Tú đã để ý nhiều hơn.
Sau khi nghe ngóng từ người bên ngoài, mới biết được thanh niên gia cảnh giàu có, trên đùi có hơi tàn tật trong miệng bác dâu. Trên thực tế, là một lão già què chân năm sáu mươi tuổi.
Lão già kia là một người buôn bán nhỏ, xem như lá gan lớn, là nhóm người giàu có trước.
Khi còn trẻ, ông ta từng ngồi tù vì đầu cơ. Sau khi ra tù, cũng dạy mãi không đổi.
Cho đến khi cải cách mở cửa, ông ta nắm lấy cơ hội, mấy năm nay lại kiếm được không ít tiền.
Hơn nữa, ông ta từng cưới hai người vợ, chỉ là đều bị ông ta đánh chạy đi. Lão già kia ngẫu nhiên gặp Tô Tú Tú một lần, cảm thấy cô gái nhỏ này bộ dạng rất xinh đẹp, lại thành thật nghe lời. Vì thế, nổi lên chủ ý xấu.
Bác gái của Tô Tú Tú vốn không chứa nổi cô. Chỉ là bà ta ném chuột vỡ đồ, bị Tô Tú Tú bắt được nhược điểm, cho nên, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão già sai người tìm tới cửa nói, trong lòng bà ta tất nhiên có mười hai phần vui vẻ. Vừa có thể quang minh chính đại đuổi Tô Tú Tú đi, lại có thể kiếm được một số tiền sính lễ lớn, cái cớ này sao mà không làm chứ?
Hai người ăn nhịp với nhau, định ra kế sách. Tìm một chàng trai trẻ đẹp trai, diễn một vở kịch lớn xem mắt với Tô Tú Tú.
Chờ vào động phòng, cho dù Tô Tú Tú phát hiện cũng đã muộn, gạo đã sớm nấu thành cơm.
Đáng hận nhất chính là, bác cả và bà nội cũng đều biết chuyện này. Nhưng luôn im lặng không lên tiếng, lại kết hợp với bác dâu làm việc.
Lúc này Tô Tú Tú mới hoàn toàn lạnh lòng với người một nhà này.
Chỉ là, trên mặt cô không lộ ra, vừa đáp lại bác dâu, để bà ta tiếp tục bàn chuyện hôn sự với lão già kia, thuận tiện hung hăng lấy một khoản lễ hỏi.
Ở bên khác, bí mật thu thập xong hành lý. Tìm một cơ hội, cầm một số tiền lớn trong nhà, vụng trộm chạy ra ngoài.
*
Sau khi rời khỏi thôn, Tô Tú Tú mới vào xã hội, nỗi khổ gì cũng từng nếm qua. Sau đó, nhân duyên trùng hợp, cô gặp bà bà sư phụ mù.
Khi đó, Tô Tú Tú cũng mới chỉ mười bảy tuổi. Không đọc được bao nhiêu sách, cũng không có bản lĩnh sống qua ngày, tai phải lại bị tàn tật. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhẫn tâm, đi theo sư phụ làm thần côn, chuyên môn đóng giả đạo đồng thanh tâm quả dục.
Sư phụ cũng có vài phần bản lĩnh thật sự, dẫn theo Tô Tú Tú, chậm rãi xuất đầu.
Chỉ là, trước khi Tô Tú Tú vào nghề, sư phụ đã nói với cô, làm nghề này của bọn họ tổn hại âm đức, chỉ sợ tương lai khó có thể chết già.
Bản thân sư phụ cũng vì trời sinh mù một mắt, khi còn bé cha mẹ đều mất, tới thanh niên chồng mất sớm, vào trung niên con chết thảm. Sau đó, ngay cả chính bà cũng nhiều bệnh nhiều tai, hai mắt hoàn toàn mù, sớm đã phế đi.
Thân thế Tô Tú Tú năm xưa cũng không kém sư phụ cô là bao. Sau khi theo sư phụ, cô hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm lập gia đình. Một lòng một dạ, làm thần côn.
Cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí cẩn thận tuân thủ các loại tín điều quy củ, tìm mọi cách tích góp thiện duyên cho mình, cũng không dám tùy tiện tạo nghiệt.
Sau đó, Tô Tú Tú trở thành đại sư huyền học, quen biết rất nhiều người có quyền có thế. Nhưng cũng không hạ độc thủ trả thù cả nhà bác cả. Nhiều lắm cũng chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, chèn ép cả nhà kia không ngóc đầu lên được.
Về phần Mạnh Đình Tùng, Tô Tú Tú vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của anh.
Mấy chục năm sau, khi cô gặp lại Mạnh Đình Tùng, Mạnh Đình Tùng cũng đã gặp khó khăn, chân bị què, lại không có kế sinh nhai ổn định.
Tô Tú Tú vì báo ân, thuận tay giúp anh một tay. Lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình, nâng Mạnh Đình Tùng thành đầu bếp nổi tiếng kinh thành. Còn lên chương trình truyền hình.
Sau đó, chậm rãi ở chung, cô và Mạnh Đình Tùng tính tình hợp nhau, rất ăn ý, kết thành bạn tốt tri kỷ. Thường xuyên tụ tập ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tô Tú Tú xem như báo đáp đại ân của Mạnh Đình Tùng. Nhưng cô lại luôn không thể đòi lại công đạo thay mình. Cho nên, trong lòng vẫn mãi có oán hận, phẫn nộ tích lũy khó tiêu.
Hiện tại, lại một lần nữa về năm mười lăm tuổi, lần nữa trải qua chuyện bị lừa bán, bị đánh đập, bị chuốc thuốc. Lại nghĩ tới hành động của gia đình bác cả đối với cô.
Tô Tú Tú không khỏi bừng bừng lửa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất