Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 10: Đi Công Xã
Sáu mẹ con tễ cùng nhau trên một cái giường đất, đứa nhỏ ngủ không ngay ngắn cứ quay ra gác lên người cô, không mở cửa sổ thì trong phòng nóng nực, còn mở thì muỗi bay vô cắn. Điều này khiến Vệ Mạnh Hỉ mỗi ngày mất ngủ, đừng nói đôi mắt bây giờ như gấu trúc mà đầu hơi còn lâng lâng.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”Lại qua vài ngày bọn chúng đã quên.
“Ngu ngốc, đã nói đi nhà bà ngoại rồi mà”.
Bốn đứa nhỏ lập tức cao hứng nói chuyện ríu rít, ngày cả tiểu Ô Ô còn nhỏ cũng đi theo kêu “a a a”.
Căn Hoa xem mẹ mới không sinh khí liền học bộ dáng tiểu lão sư sửa cho Ô Ô: “là bà ngoại, ngoại.....”.
“Bà.....”
“Ngoại....”
“Bà....”
“Ai nha, sao em ngốc quá vậy? Nói không hiểu, tiểu ngốc..” Vệ Đông ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay lại nhanh chóng hái bông hoa nhỏ màu Vàng cài lên tai Ô Ô: “Tiểu trứng kho”.
Vệ Mạnh Hỉ bị nó chọc cười haha. Trong năm đứa nhỏ ngũ quan của tiểu Ô Ô thừa hưởng tinh hoa của cô và Lục Quảng Toàn nên xinh đẹp nhất, đáng tiếc hiện tại suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Ai tiểu trứng kho xinh đẹp hiện tại vẫn là tiểu trứng kho xấu xí đâu..
Cô đi chính là con đường gần nhất, đi ra khỏi Thái Hoa Câu hai dặm liền tới quốc lộ nhưng không có tiền đi xe liền tốn khí lực đi bộ, đi hơn một dặm liền tới công xã.
Tuy rằng bốn đứa nhỏ thường ngày làm không ít sống nhưng đi bộ ba dặm đường đối với đứa nhỏ bốn tuổi không phải chuyện nhỏ. Vệ Mạnh Hỉ đói đến thở thoi thóp, trong lòng còn cõng tiểu Ô Ô nên không có sức lực ẳm thêm đứa nào nữa, chỉ có thể đi một chút rồi dừng lại nghỉ, sau đó đi tiếp.
Chờ đến công xã Ánh Dương mặt trời đã lên cao, một lớn cùng với năm đứa nhỏ đã đói meo đến bụng kêu vang, thấy kệ hàng tòa nhà cung tiêu xã, ngửi thấy mùi thức ăn trong nhà ăn quốc doanh bay ra chỉ biết nuốt nước miếng.
“Đây là Cung Tiêu xã chỗ bán kẹo sữa” Căn Bảo kiên nhẫn giới thiệu, “Đây là nhà ăn, chỗ ăn sủi cảo”.
Bọn nhỏ đồng thời nuốt nước miếng: “Làm sao biết được ?”
“Lần trước cô tư với chú năm có dẫn đến đây rồi”..
Năm đó rời đi huyện thành Vệ Hồng Vệ Đông còn quá nhỏ không nhớ được nhiều cuộc sống sinh hoạt trước kia, nhưng nếu là cô tư và chú năm nói gì tuyệt đối không sai.
Cô tư và chú năm nhà họ Lục là hai cái cao trung còn sót lại của thôn Thái Hoa Câu. Hiện tại đã khôi phục thi đại học, bà Lục cảm thấy hai đứa con này của bà nhất định sẽ vào được đại học, tốt nghiệp xong có thể đi vào Cách Ủy Hội làm cán bộ lớn cho nên đem tiền tài trong nhà chi lực cho bọn họ ăn học.
Nhưng bà lại không đại bộ phận Cách Ủy Hội ở đại đội đều đã giải tán.
Cô tư quả thật là người có thiên phú học tập, đời trước thi đậu đại học sư phạm tỉnh thành, lúc cô rời đi cô tư còn đến xem bọn nhỏ còn cho bọn chúng ít tiền.
Vệ Mạnh Hỉ cô là người có ân báo ân, có thù báo thù nên về sau cô giàu có giúp đỡ cô tư không ít. Có năm cô nghe cô tư gặp khó khăn vấn đề mua phòng nên cô giúp đỡ cho vay mấy vạn khối, lần đó về sau cũng không tìm cô muốn thêm.
“Đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực, còn đi một quãng nữa đấy”.
“Mẹ, chúng ta thật sự đi nhà bà ngoại sao?”
“Đúng vậy, nhưng không phải hiện tại”.
Dựa theo trí nhớ cô đi lại văn phòng bưu chính trước, nếu cô nhớ không lầm là bắt đầu từ năm nay toàn bộ tiền lương cùng phiếu gạo của Lục Quảng Toàn đổi thành mỗi quý gửi về một lần, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tem cùng tiền. Mà 7 tháng là 2 quý tiền lương.
Cô tới quá sớm, nhân viên tiếp nhận còn chưa tới. Nhưng nếu tới muộn quá thì nhân viên sẽ trực tiếp đi đại đội đưa. Cô ở nhà mấy ngày nay chính là đợi ngày này.
Từ mỏ than Kim Thủy đến Công Xã cũng không phải quá xa, thời gian gửi đi cũng tốn tầm nửa tháng là đến. Trước khi người phát thư đem bưu gửi đưa đến đại đội sản xuất, đại đội thông báo người nhà họ Lục, sau đó ông Lục trước mặt mọi người trong thôn mang bộ dáng thảnh thơi đi lấy tiền.
Mọi người truyền tai nhau nói này nọ ít nhất bốn năm ngày mới xong, mà Vệ Mạnh Hỉ chính là muốn đem tiền về tay trước ông Lục.
Cô tỏ vẻ nhút nhát đi vào văn phòng bưu chính, dùng thổ ngữ nông thôn bày tỏ ý đồ muốn đến
“Ai? Đến nhận bưu gửi của ai?” Người phụ nữ béo đẩy kính hỏi.
“Lục Quảng Toàn”.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”Lại qua vài ngày bọn chúng đã quên.
“Ngu ngốc, đã nói đi nhà bà ngoại rồi mà”.
Bốn đứa nhỏ lập tức cao hứng nói chuyện ríu rít, ngày cả tiểu Ô Ô còn nhỏ cũng đi theo kêu “a a a”.
Căn Hoa xem mẹ mới không sinh khí liền học bộ dáng tiểu lão sư sửa cho Ô Ô: “là bà ngoại, ngoại.....”.
“Bà.....”
“Ngoại....”
“Bà....”
“Ai nha, sao em ngốc quá vậy? Nói không hiểu, tiểu ngốc..” Vệ Đông ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay lại nhanh chóng hái bông hoa nhỏ màu Vàng cài lên tai Ô Ô: “Tiểu trứng kho”.
Vệ Mạnh Hỉ bị nó chọc cười haha. Trong năm đứa nhỏ ngũ quan của tiểu Ô Ô thừa hưởng tinh hoa của cô và Lục Quảng Toàn nên xinh đẹp nhất, đáng tiếc hiện tại suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Ai tiểu trứng kho xinh đẹp hiện tại vẫn là tiểu trứng kho xấu xí đâu..
Cô đi chính là con đường gần nhất, đi ra khỏi Thái Hoa Câu hai dặm liền tới quốc lộ nhưng không có tiền đi xe liền tốn khí lực đi bộ, đi hơn một dặm liền tới công xã.
Tuy rằng bốn đứa nhỏ thường ngày làm không ít sống nhưng đi bộ ba dặm đường đối với đứa nhỏ bốn tuổi không phải chuyện nhỏ. Vệ Mạnh Hỉ đói đến thở thoi thóp, trong lòng còn cõng tiểu Ô Ô nên không có sức lực ẳm thêm đứa nào nữa, chỉ có thể đi một chút rồi dừng lại nghỉ, sau đó đi tiếp.
Chờ đến công xã Ánh Dương mặt trời đã lên cao, một lớn cùng với năm đứa nhỏ đã đói meo đến bụng kêu vang, thấy kệ hàng tòa nhà cung tiêu xã, ngửi thấy mùi thức ăn trong nhà ăn quốc doanh bay ra chỉ biết nuốt nước miếng.
“Đây là Cung Tiêu xã chỗ bán kẹo sữa” Căn Bảo kiên nhẫn giới thiệu, “Đây là nhà ăn, chỗ ăn sủi cảo”.
Bọn nhỏ đồng thời nuốt nước miếng: “Làm sao biết được ?”
“Lần trước cô tư với chú năm có dẫn đến đây rồi”..
Năm đó rời đi huyện thành Vệ Hồng Vệ Đông còn quá nhỏ không nhớ được nhiều cuộc sống sinh hoạt trước kia, nhưng nếu là cô tư và chú năm nói gì tuyệt đối không sai.
Cô tư và chú năm nhà họ Lục là hai cái cao trung còn sót lại của thôn Thái Hoa Câu. Hiện tại đã khôi phục thi đại học, bà Lục cảm thấy hai đứa con này của bà nhất định sẽ vào được đại học, tốt nghiệp xong có thể đi vào Cách Ủy Hội làm cán bộ lớn cho nên đem tiền tài trong nhà chi lực cho bọn họ ăn học.
Nhưng bà lại không đại bộ phận Cách Ủy Hội ở đại đội đều đã giải tán.
Cô tư quả thật là người có thiên phú học tập, đời trước thi đậu đại học sư phạm tỉnh thành, lúc cô rời đi cô tư còn đến xem bọn nhỏ còn cho bọn chúng ít tiền.
Vệ Mạnh Hỉ cô là người có ân báo ân, có thù báo thù nên về sau cô giàu có giúp đỡ cô tư không ít. Có năm cô nghe cô tư gặp khó khăn vấn đề mua phòng nên cô giúp đỡ cho vay mấy vạn khối, lần đó về sau cũng không tìm cô muốn thêm.
“Đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực, còn đi một quãng nữa đấy”.
“Mẹ, chúng ta thật sự đi nhà bà ngoại sao?”
“Đúng vậy, nhưng không phải hiện tại”.
Dựa theo trí nhớ cô đi lại văn phòng bưu chính trước, nếu cô nhớ không lầm là bắt đầu từ năm nay toàn bộ tiền lương cùng phiếu gạo của Lục Quảng Toàn đổi thành mỗi quý gửi về một lần, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tem cùng tiền. Mà 7 tháng là 2 quý tiền lương.
Cô tới quá sớm, nhân viên tiếp nhận còn chưa tới. Nhưng nếu tới muộn quá thì nhân viên sẽ trực tiếp đi đại đội đưa. Cô ở nhà mấy ngày nay chính là đợi ngày này.
Từ mỏ than Kim Thủy đến Công Xã cũng không phải quá xa, thời gian gửi đi cũng tốn tầm nửa tháng là đến. Trước khi người phát thư đem bưu gửi đưa đến đại đội sản xuất, đại đội thông báo người nhà họ Lục, sau đó ông Lục trước mặt mọi người trong thôn mang bộ dáng thảnh thơi đi lấy tiền.
Mọi người truyền tai nhau nói này nọ ít nhất bốn năm ngày mới xong, mà Vệ Mạnh Hỉ chính là muốn đem tiền về tay trước ông Lục.
Cô tỏ vẻ nhút nhát đi vào văn phòng bưu chính, dùng thổ ngữ nông thôn bày tỏ ý đồ muốn đến
“Ai? Đến nhận bưu gửi của ai?” Người phụ nữ béo đẩy kính hỏi.
“Lục Quảng Toàn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất