Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 101: Vạch Trần 3

Trước Sau
“Đừng đừng đừng” Khang Mẫn chạy ngăn lại, đắc tội với Lý Mạc Lỵ thì còn đường sống, nếu đắc tội thêm lãnh đạo khác thì thật sự cô không dám tưởng tượng hậu quả.

Nếu bây giờ có khe đất nào đó, Khang Mẫn nhất định sẽ biến thành con kiến nẻ mà chui đi.

Lưu Quế Hoa cầm đầu nhóm quặng tẩu, xem Lý Mạc Lỵ này cũng là ----- một người xinh đẹp, sao lại ngốc như vậy?

Nhìn biểu cảm của mọi người và bạn tốt của mình, Lý Mạc Lỵ đều hiểu hết thảy, cô dặm chân “Khang Mẫn, vì sao cậu lại nói dối?”

Vệ Mạnh Hỉ lắc đầu “Không không không… Đồng chí Lý Mạc Lỵ, không phải bạn cô nói dối mà là châm ngòi, bản thân là biên tập viên nên cẩn thận cách dùng từ”.

Châm ngòi ai? Vì điều gì còn phải nói sao? Khang Mẫn bởi vì sai lầm của bản thân bị cắt công tác, đây là chế độ xử phạt phù hợp với điều lệ của đơn vị, nếu cô kháng cáo một cách hợp pháp và hợp lý thì Lý Mạc Lỵ có thể nói vài lời tốt đẹp giúp cô, nhưng cô ấy lạ “tìm lối tắt” trực tiếp trộm đổi khái niệm, từ không thành có để châm ngòi mối quan hệ của cô cùng Lục Quảng Toàn, lợi dụng danh dự và nhân cách của Lý Mạc Lỵ để báo thù cá nhân.

Thật là đáng giận! Lý Mạc Lý có cảm giác bị lợi dụng, quan trọng là còn bị Vệ Mạnh Hỉ cười nhạo, đem cô thành con ngốc nhất trên thế giới này!

Cô chỉ là cây gân tùy người ta bẻ, bị người ta lợi dụng mối quan hệ này để mà không biết.

“Khang Mẫn, cậu làm mình thất vọng quá!”

Khang Mẫn khóc, cô đã mất đi vị trí công tác rồi, cô không thể mất đi người “bạn tốt” này.

Muốn dùng khổ nhục kế? Tưởng bở!

Vệ Mạnh Hỉ gao gắt túm lấy cổ tay Khang Mẫn, cao giọng nói: “Đồng chí Khang Mẫn, Lý Mạc Lỵ là bạn tốt của cô, có phải cô nên cho người ta một lời giải thích tại sao cô ấy và Lục Quảng Toàn chỉ là đồng nghiệp bình thường, chỉ đi ra ngoài mở họp, trở về mỏ than liền truyền ra lời đồn hai người xử đối tượng không? Tại sao cô ấy chỉ trả lại khăn tay cho Lục Quảng Toàn nhưng ở mỏ than đồn rằng cô ấy chủ động đưa khăn tay cho Lục Quảng Toàn? Tại sao ……”

Vệ Mạnh Hỉ không nói tiếp, sắc mặt Lý Mạc Lỵ đã trắng bệch.

Đúng vậy, ban đầu là cô thích Lục Quảng Toàn vì ngoại hình và trình độ học vấn của anh ta. Sau vài lần gặp gỡ thì nhận ra anh ta chỉ muốn duy trì mối quan hệ đồng nghiệm với cô, do tính tình đại tiểu thư cô chỉ oán giận vài câu mà thôi.



Nhưng chi tiết họ âm thầm tiếp xúc trao đổi khăn tay gì đó, cô không ngốc đến nổi đi nói cho cha mẹ và người nhà biết, mà một cái hũ nút như Lục Quảng Toàn cũng sẽ không đem nói ra bên ngoài, người cô nói duy nhất chỉ có bạn tốt Khang Mẫn.

Không phải cô chủ động kể ra, mà là Khang Mẫn cứ quấn lấy cô hỏi “tiến triển” đến đâu, cô chỉ đơn giản oán hận vài câu, kết quả không bao lâu, tin đồn nhảm nhí của cô và Lục Quảng Toàn lại truyền thành ra như vậy.

Nhưng cô vốn cố chấp, cô chỉ muốn một lời giải thích, “Khang Mẫn, thật sự là cậu nói ra sao?” Lúc ấy Khang Mẫn chủ động nói sẽ giữ bí mật cho cô.

Khang Mẫn bị Vệ Mạnh Hỉ giữ chăt, muốn chạy cũng không được, muốn tìm cái lỗ để chui xuống cũng không xong, ngoại trừ khóc lóc thì không tìm đường nào thoát thân được.

Với tính tình của bạn tốt, không phủ nhật có nghĩa là thừa nhận rồi, ánh mắt Lý Mạc Lỵ tràn đầy sự thất vọng.

Mục đích của Vệ Mạnh Hỉ không chỉ lột bộ mặt dối trá của Khang Mẫn, cô còn muốn Lý Mạc Lỵ một tay vì “ân tình” đời trước.

“Lý Mạc Lỵ, cô nghĩ lại thử xem là ai xúi giục cô đi mượn sách của Lục Quảng Toàn? Sau khi Lục Quảng Toàn từ chối, là ai không màn tôn nghiệm của cô, dùng danh nghĩa của cô đến chỗ Lục Quảng Toàn mượn sách, khoa trương bàn luận học tập?”

Đúng vậy, Lý Mạc Lỵ đột nhiên nhớ tới mấy lần trước mượn sách, cô cũng không có nói chuyện với Lục Quảng Toàn nữa, gặp mặt đều đi đường vòng, làm sao có chuyện nhàn thoại truyền ra bên ngoài nữa? Mỗi lần trở về ký túc xác, Khang Mẫn đều vui vẻ nói với cô: “Mình giúp cậu mượn sách nha”.

Rõ ràng cô có thẻ mượn sách, thư viện của mỏ than loại sách nào mà không có, cần gì phải đi tìm Lục Quảng Toàn? Nhưng sau vài lần cô tự tuyệt, Khang Mẫn vẫn như cũ tiếp tục viết tiếp đoạn kết cho câu chuyện của bọn họ dưới khẩu hiệu “Mình vì lợi ích của cậu”.

Mặt cô ta chuyển từ trắng sang xanh, dường như đây là một bộ mặt khác mà trước đây Lý Mạc Lỵ chưa từng thấy.

Đương nhiên Vệ Mạnh Hỉ không dừng lại ở đây “Nghĩ lại đi, là ai đã gieo vào đầu cô ý nghĩ rằng Lục Quảng Toàn không thích cô, cho rằng cô thấp kém hơn một kẻ thất học ở nông thôn? Và ai xúi cô đi tiếp cận Lục Quảng Toàn? Ai ủng hộ cô làm mẹ kế cho con của Lục Quảng Toàn? Là cha cô? Mẹ cô? Hay người nhà của cô sao?”

Đương nhiên không phải!

Nhà họ Lý chỉ cảm thấy cô chướng mắt Lục Quảng Toàn, câu nói cửa miệng của ba và mẹ luôn nói là Lục Quảng Toàn không xứng với cô, càng không đồng ý chô đi làm mẹ kế nhà người ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau