Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 107: Mừng Rỡ

Trước Sau
Cái này gọi là gì, ngay cả nha hoàn bên người cũng không ân cần như vậy!

Mi mắt Vệ Mạnh Hỉ khẽ co giật, nghĩ tới gần đây Vệ Hồng thay đổi thói quen vệ sinh thì đại khái cô đã biết chuyện gì xảy ra. Nó xem Lý Mạc Lỵ như hình mẫu, nữ thần của mình, sau đó cố gắng để gần gũi với cô.

Đời trước nó cũng từng ngưỡng mộ một người như nữ thần rồi cung phụng như vậy, nhưng đáng tiếc người ta không thích sự vụng về của nó mà chỉ thích búp bê xinh đẹp như tây dương giống Căn Hoa, loại đối đãi khác nhau này đã tào thành vết sẹo trong lòng nó, hai chị em lại không khai thông, nó cảm thấy Căn Hoa đoạt đi chính mình đồ vật, muốn tranh đua thắng thu, bất kể là ăn mặc hay học tập, thậm chí bạn trai đều phải tranh.

Quả nhiên, Lý Mạc Lỵ cũng giống như đời trước, không hề dao động trước sự hiếu khách của Vệ Hồng, vẫn luôn cùng Căn Hoa vừa cười vừa nói, tiểu cô nương Vệ Hồng bẹp miệng ủy khuất.

Vệ Mạnh Hỉ phải cho Lỵ Mạc Lý thấy được con gái 4 tuổi của mình vì hoan nghênh cô ta, đã làm gì “Đồng chí Lý Mạc Lỵ, cô cảm thấy Vệ Hồng nhà tôi thế nào?”

Lý Mạc Lý khẽ đảo mắt nhìn qua, “Hả? Như thế nào?”

Vệ Mạnh Hỉ tiếp tục nhắc nhở, “Con bé mặc dù mới 4 tuổi, biết giúp mẹ lấy đũa cho khách, còn đặc biệt chú ý đến vệ sinh, con bé là đứa yêu nhất vệ sinh ở nhà chúng ta nha”.

Nghe mẹ khen Vệ Hồng ưỡn ngực tự hào, mẹ khen nó nha! Về sau nó phải trở thành đứa nhỏ vệ sinh nhất!

Lý Mạc Lỵ lực chú ý vẫn ở trên người Căn Hoa “Tôi đều nhìn thấy được, Căn Hoa có thể đi nhà trẻ rồi đúng không? Nếu cô không có thời gian nấu cơm thì giữa trưa có thể cho bọn nhỏ ăn ở trường, chỉ cần giao.....”

Vệ Hồng đỏ mắt chờ khích lệ nhưng lại không nghe thấy lời nào, Vệ Mạnh Hỉ cũng sinh khí, ôm chầm lấy Vệ Hồng, “Ngày mai chút ta mang Vệ Hồng đi xem trường học mới, nơi đó có nhiều tiểu bằng hữu, còn thích những đứa nhỏ yêu vệ sinh đâu”.

Lý Mạc Lỵ vẫn không nghe ra ý tứ gì, sau khi ăn uống thỏa thích kết thúc còn không quên nhấn mạnh lần nữa, “Căn Hoa Căn Bảo nhìn xem có thích không, thích gì thì nói dì, lần sau sẽ mang đến thêm nữa”.

Rõ ràng bốn đứa nhỏ bằng tuổi nhau mà chỉ nói Căn Hoa Căn Bảo, Vệ Mạnh Hỉ thật sự tức giận, một chút cũng không muốn loại bố thí cao cao tại thượng này. Nhưng Vệ Đông chính là không có tiền đồ, nó chính là coi trọng đống đồ kia có một kiện áo thủy thủ nhỏ, trước ngực còn có một ngôi sao năm cánh.

“Mẹ năm sao đỏ, đây là năm sao đỏ!” Nó kích động đến nổi nói năng lộn xộn.



Sự việc đã đến nước này, nếu Vệ Mạnh Hỉ từ chối thì bọn nhỏ sẽ mất hứng, mà cô cũng suy nghĩ có vẻ keo kiệt, cô đem túi đồ đi đến trước mặt Lý Mạc Lỵ: “Cảm ơn cô, nhưng tôi cần xác nhận lại, quần áo này là cho bốn đứa nhỏ nhà tôi đúng không?”

Nếu Lý Mạc Lỵ nghe không hiểu, hoặc chỉ muốn cho hai đứa thì Vệ Mạnh Hỉ sẽ không lấy số đồ này.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, cô không muốn chỉ vì vài món quần áo cũ mà bọn nhỏ xào xáo không vui vẻ.

Cũng may Lý Mạc Lỵ cũng không ngốc đến mức này, cô dừng lại một chút “Đây là đồ cho nhà cô, cô muốn chia sao đó thì chia”.

“Cảm ơn cô” Vệ Mạnh Hỉ thật lòng nói, “Nhưng lần sau đừng đưa đồ vật này nọ cho nhà tôi nữa” Ân tình này cô sẽ ghi nhớ.

“không đưa thì không đưa, ai hiếm lạ nhà cô” Lý Mạc Lỵ xụ mặt rời đi, rất kiên quyết, rất dứt khoát.

Tô đậu hủ Ma Bà kia đã bị Lý Mạc Lỵ tiêu diệt sạch sẽ, đồ ăn gì mà thơm hơn gì nữa, nếu bảo mẫu ở nhà làm đồ ăn ngon thấy này thì mỗi ngày cô nhất định sẽ về nhà.

“Mẹ đến xem nè, còn đẹp hơn so với quần áo mới của con!” Vệ Hồng cầm lên cái váy màu hồng phấn, chẳng phải còn đẹp hơn chiếc váy nhung tự may sao?

Đừng nói đến bé gái nhỏ, ngay cả Vệ Mạnh Hỉ cũng không thể không thừa nhận mấy chị em dâu của nhà họ Lý ánh mắt thật tốt, hơn nữa cũng có tiền, kiểu dáng và chất liệu như vậy ở long quốc không có bao nhiêu, nhất định là mua ở cửa hàng hữu nghị hoặc ở Cảng Thành mới có.

Dù là quần áo cũ nhưng còn đẹp hơn quần áo mới tự may.

Không đúng! Vệ Mạnh Hỉ bỗng nhiên nhớ đến chỗ nào đó không thích hợp.

Cầm mấy bộ quần áo lên quan sát cẩn thận, làm sao có “quần áo cũ” mới như vậy? Ngay cả nếp gẫn cũng còn, đưa vào sát mũi ngửi vẫn còn thoang thoảng mùi sợi hóa học, thậm chí chiếc váy ren trắng vẫn còn nhãn mác, dường như Lý Mạc Lỵ xé hết nhãn mác rồi nhưng còn sót lại cái này.

Vệ Mạnh Hỉ không biết nói thế nào, nếu là quần áo cũ thì có thể xem như cô thật sự đáng thương cho đứa nhỏ, còn mua quần áo mới mà nói quần áo “cũ” thì không đơn giản là thương hại đứa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau