Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 117: Vấn Đề Chuyên Gia

Trước Sau
Công phu cao cũng sợ dao phay, đàn ông cũng có thể sợ cọp mẹ a.

Lục Quảng Toàn từ nhỏ cần cù siêng năng, có con mắt sáng suốt trong công việc, không giống như hai người anh trai dù dầu đổ cũng không giúp đỡ, anh trong ngoài đều tích cực hỗ trợ. Cho nên thấy quần áo bọn nhỏ dơ, anh không do dự liền mang đi giặt, thấy áo sơ mi của vợ cũng đem đi giặt luôn.

Giặt xong, nước bắn tung tóe một trận, ngẩng đầu lên thấy Trương Kính Tùng cười tủm tỉm nhìn anh.

“Trương phó, mọi người đến rồi”.

“Như thế nào, vẫn là trở về nhà, được vợ và bọn nhỏ làm ấm giường, thoải mái đi?” Sống ở mỏ than lâu rồi, bọn họ nói chuyện cũng thoải mái không câu nệ quá.

Lục Quảng Toàn cũng không câu nệ, kéo hai cái ghế cho bọn họ ngồi, bản thân mình thì cầm cái chổi chuẩn bị quét nhà. Vừa rồi rửa mặt cho bọn nhỏ, nước văng xung quanh, nếu không quét sẽ dễ bị trượt ngã.

Nhìn đi! Trong mắt lúc nào cũng là công việc! Ngay cả khi Vệ Mạnh Hỉ có mặt ở đây nhất định cũng không thể nghĩ cẩn thận như anh được a.

Trương Kính Tùng và Tiểu Dương liếc nhìn nhau cười ha hả giữ chặt anh “Vội cái gì không biết, việc nhà trước để đó đi, có người trong nhà thì là chuyện để người nhà làm, có việc lớn ở mỏ than đang đợi cậu đấy”.

Lục Quảng Toàn cảm thấy nếu đứa nhỏ bị trượt ngã một cái cũng không phải chuyện nhỏ “Tôi quét một bên, mọi người có thể nói tôi nghe”.

Sự tình là như thế này, chẳng phải gần đây bọn họ đã ra ngoài thăm dò và phát hiện ra mỏ than lớn sau, than gầy và than giàu khí được phát hiện ở đây ban đầu được ước tính có trữ lượng lớn. Nhưng dự đoán và đánh giá trữ lượng cụ thể, đặc biệt là những gì họ khai thác suốt thời gian qua đều than cấp thấp nên bọn họ không dám phát triển một cách hấp tấp nếu không có công nghệ và kinh nghiệm.

Nhưng hiện tại tỉnh đang thúc giục, với sự phát triển của công nghiệp trong hai năm qua, nhu cầu về năng lượng ngày càng tăng, cần thiết phải đáp ứng lời kêu gọi của chính quyền trung ương để khai thác càng nhiều than chất lượng cao càng tốt, và tốc độ phải nhanh.

Điều duy nhất bọn họ có thể nghĩ đến lúc này là thuê một chuyên gia.



Nhưng chuyên gia cũng không dễ thuê như vậy, trước đây đều có đại ca giúp đỡ, sau khi chuyên gia Liên Xô rút đi mấy năm trước, bọn họ chỉ có thể tự tay làm hàm nhai. Hiện tại, các chuyên gia trong lĩnh vực này ở Trung Quốc chủ yếu tập trung ở Đông Bắc và Sơn Tây, Thiểm Tây, có bao nhiêu mỏ lớn cũng không đến lượt họ, có một người ở Hải Thành có kinh nghiệm và chuyên môn khai thác than chất lượng cao. Người ta nói rằng trước khi giải phóng, anh ta là một chuyên gia được Tiểu Nhật Bản phái cử qua, sau khi chiến tranh thất bại, anh ta không bỏ chạy và vẫn còn ở Long Quốc.

Từ lâu quốc gia đã luôn coi trọng loại nhân tài kỹ thuật có chuyên môn thực sự này, sống trong căn nhà ở Hải Thành và lái ô tô, cuộc sống không nên quá nhàn nhã. Bây giờ tự dưng đến góc núi này, ở trọ, đi xe đạp, ai chịu nổi?

Nghe nói chuyên gia này là một người nước ngoài khó tính, ngày nào lên núi cũng mặc vest, đi giày da, giày da bóng lộn, tóc chải mousse, trên bàn dọn đồ ăn Tây.

Đương nhiên, đây chỉ là nghe nói ban đầu. tối hôm qua người đã được mời đến tỉnh, chậm nhất đêm nay mới có thể đến mỏ than Kim Thủy, bên kia phụ trách tiếp đãi đồng chí cấp trên đã thông báo cho bên này. Nếu tiếp thu không tốt, người chuyên gia này không chịu làm, lúc đó không biết sẽ làm thế nào?

Sự tình không thành thì không nói, quan trọng là mất mặt.

Thật trùng hợp, Trương Kính Tùng là người được phân công quản việc tiếp đãi, ăn, mặc, ở, đi lại, tất tần tật mọi việc, nhà ở, phương tiện đi lại và ba hạng mục khác đã giải quyết, ông đã chuẩn bị một ngôi nhà nhỏ màu đỏ, dọn dẹp sạch từ trong ra ngoài, ngay cả thảm và máy điều hòa cũng đã lắp đặt, đồng thời đặt hơn hàng chục chậu hoa để trang trí. Xe ô tô và người lái xe được mời từ đội ngũ trong khu vực quân sự, quan trọng là chuyện ăn uống của những người này là một vấn đề.

Đầu bếp nhà ăn của mỏ than làm bánh mì kẹp thịt không thành vấn đều, thịt kho tàu cũng nấu được luôn, nhưng mấy món tây làm món gì? Bọn họ ngay cả nhìn cũng chưa thấy qua.

Đi ra nhà ăn bên ngoài hỏi qua tìm vài đầu bếp, ai cũng lắc đầu rồi hỏi cơm tây là cái gì?

Một mặt là ông chưa từng nhìn thấy qua, mặt khác sợ gánh nặng trách nhiệm này, cái tiểu ma đầu này rõ ràng tới tìm tra, đến lúc đó không chịu đem kỹ thuật nói rõ ràng cho người Long Quốc, rồi nói đồ ăn không hợp khẩu vị, tội danh này ai gánh nổi?

Tìm tới tìm lui thì Tiểu Dương nhắc nhở ông ---- Không phải Tiểu Lục là người thích xem sách nước ngoài sao, không chừng Tiểu Lục lại biết cơm tây là gì và phương pháp làm thế nào.

Lục Quảng Toàn đem nhà quét tước sạch sẽ, sắp xếp lại cái bàn cái ghế chỉnh tề, nhìn lại tay chính mình, “Tôi không biết nấu cơm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau