Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 56: Thì Ra Là Lục Triển Nguyên
Túp lều lùn một chút cũng không sao, chẳng quà là bãi đất trống mà cô đang hướng đến có một gốc cây sơn trà to, người ta nói dời cây chính là giết nó, Vệ Mạnh Hỉ không nỡ bứng gốc cây đi. Vì thế Lục Quảng Toàn thiết kế một chậu hoa, có thể đêm cây thành trồng ở đầu phòng ở.
Ngẫm lại mùa hè ngồi hóng mát dưới tán cây xanh, thuận tay hái trái sơn trà chín mọng ăn thật tuyệt vời làm sao?
“Nhà em có nộp đơn xin duyệt chưa?”
Vệ Mạnh Hỉ vừa mang theo đồ ăn trở về phòng Lưu Quế Hoa, “Có xin rồi nhưng chưa nhận thông báo”.
Đưa Ô Ô đến bệnh viện của mỏ quặng khám rồi và không có vấn đề gì bất thường, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc uống bổ sung dinh dưỡng. Mấy ngày này cô chạy ra ngoài suốt để lo vật liệu, thời đại này vật liệu xây dựng được hoạch định mua bán thống nhất, chỉ có công ty xây dựng nhà nước mới được bán, ngay cả cái đinh, ốc vít cũng vô cùng hút hàng.
Muốn đi xa một chút lại không có xe buýt nên mỗi ngày Vệ Mạnh Hỉ phải đến nhà máy trước bình mình để bắt xe buýt của công nhân, cô cầm thẻ lao động của Lục Quảng Toàn có thể đi miễn phí vé xe buýt.
Nhưng lúc trở về phải đợi đến tận 5 giờ chiều, không biết gần đây Lục Quảng Toàn bận cái gì, không đi làm cũng không thấy mặt mũi đâu, Vệ Mạnh Hỉ dứt khoát gửi năm đứa nhỏ cho nhà Lưu Quế Hoa cho chúng chăm sóc lẫn nhau, Lưu Quế Hoa chỉ cần lo cho bọn chúng cơm trưa là được, cô đưa thêm một đồng tiền cơm mỗi ngày là được.
Tuy rằng chị Quế Hoa thông cảm cho hoàn cảnh của bọn cô không muốn thu tiền nhưng cô thể không đưa. Năm đứa nhỏ, lượng cơm không phải nhỏ, mỗi người hai xu để ăn no là cả vấn đề.
Xét cho cùng, với giá cả ở khu mỏ này một cái trứng gà còn có giá hai xu đâu.
“Mẹ về rồi!”
“Mẹ hôm nay ăn gì?”
“Em đoán là ăn thịt, rất nhiều nhiều thịt”
Vệ Mạnh Hỉ búng cái trán của nó “Đi đi, nghĩ mẹ mấy đứa không muốn ăn thịt à?”
Hôm nay cô trở về sau núi thấy có nông dân bán cà chua cùng trứng gà mái, cô liền mua về mấy cái, tuy nhỏ nhưng giá không rẻ... Dù sao cũng là đồ ăn thiên nhiên không có thuốc gì.
Cô nấu một nồi mì, xào cà chua với trứng gà rồi trộn đều lại với nhua, hương vị chua chua ngọt ngọt cám dỗ con nít, mùi thơm của trứng lan tỏa trong miệng, ngày cả tiểu Ô Ô cũng ăn hết nửa chén, Kiến Quân và mấy đứa nhỏ nhà cô cũng ăn mỗi đứa hai chén.
Chị Quế Hoa vội vàng đi đưa quần áo cho chồng nên Vệ Mạnh Hỉ chừa lại cho cô một chén.
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe một bí mật” Vệ Hồng lấy tay áo lau miệng, thỏa miệng ợ một tiếng.
Vệ Mạnh Hỉ đang viết viết vẽ vẽ trong cuốn sổ của mình, ban đầu kế hoạch của cô là 500 đồng nhưng đến công ty xây dựng mới biết được, có rất nhiều đồ vật không thể mua nếu không có phiếu cùng giấy chấp thuận, chỉ có thể đi mua ở chợ đen, mà giá ở chợ đen thì cao gấp đôi.
Hơn nữa cô muốn dựng cái túp lều khác với người khác, phải đảm bảo chất lượng, an toàn là trên hết, ngày mưa không bị dột nước, một chỗ ở vững chắc không bị gió cuốn đi.
Tính toán như vậy, bao gồm cả tiền công nhân, thức ăn, công với xoong nồi, bàn ghế, giường, tủ, đồ dùng sinh hoạt, dầu muối, gia vị, một số lượng khổng lồ cần thiết để cô mở một tiệm cơm thì phải cần ít nhất 700 đồng, cái này chưa bao gồm phí phê nhập hàng đâu.
Hiện tại trong tay chỉ có 760 đồng, nếu làm lập tức đem của cải trong tay đào rỗng, đau lòng mà!
“Mẹ, mẹ nhất định sẽ hứng thú với bí mật này a” Vệ Hồng bất mãn khi mẹ không nghe nó nói “Con biết tên của ba mới rồi, là Lục Triển Nguyên!”
“Cái gì?”
“Ba mới tên Lục Triển Nguyên, còn có một dì tên Lý Mạc Sầu thích ba mới!”.
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, cái này không phải chuyện bát quái cô nghe ở nhà vệ sinh sao? Trong truyền thuyết Lục Triển Nguyên là ba của đứa nhỏ hả? Kia vậy chính anh cùng con mình không phải trở thành bia đỡ đạn bị Lý Mạc Sầu tiêu diệt sao?”
Vệ Mạnh Hỉ không tức giận, thậm chí còn buồn cười, đàn ông và phụ nữ trong mỏ than này trí tưởng tượng thật phong phú, Lục Quảng Toàn một người đàn than đá gầy gò như da bọc xương mà xem như Lục Triển Nguyên sao.
Nếu cô nhớ không lầm Lục Triển Nguyên trong nguyên tác mặc dù cũng là một tên lưu manh, không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ nó về vẻ đẹp trai và tính tình phong nhã của hắn, một nhân vật có thể chiếm được trái tim của Lý Mạc Sầu.
Còn Lục Quảng Toàn? Cẩu còn không để ý!
Nhưng Vệ Mạnh Hỉ tò mò về người phụ nữa được cho là “Lý Mạc Sầu” này là ai???
Buổi tối khi Lưu Quế Hoa ăn mì, Vệ Mạnh Hỉ nhịn không được hỏi: “Chị Quế Hoa, chị biết ở mỏ than này ai là “Lý Mạc Sầu” không?”
Lưu Quế Hoa vỗ đùi, ngay cả mì cũng không thèm ăn: “Ai da, đây không phải là biệt danh người ở mỏ than này đặt à, cô gái kia kê Lý Mạc Lỵ Trong này cũng có câu chuyện xưa.....”
Ngẫm lại mùa hè ngồi hóng mát dưới tán cây xanh, thuận tay hái trái sơn trà chín mọng ăn thật tuyệt vời làm sao?
“Nhà em có nộp đơn xin duyệt chưa?”
Vệ Mạnh Hỉ vừa mang theo đồ ăn trở về phòng Lưu Quế Hoa, “Có xin rồi nhưng chưa nhận thông báo”.
Đưa Ô Ô đến bệnh viện của mỏ quặng khám rồi và không có vấn đề gì bất thường, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc uống bổ sung dinh dưỡng. Mấy ngày này cô chạy ra ngoài suốt để lo vật liệu, thời đại này vật liệu xây dựng được hoạch định mua bán thống nhất, chỉ có công ty xây dựng nhà nước mới được bán, ngay cả cái đinh, ốc vít cũng vô cùng hút hàng.
Muốn đi xa một chút lại không có xe buýt nên mỗi ngày Vệ Mạnh Hỉ phải đến nhà máy trước bình mình để bắt xe buýt của công nhân, cô cầm thẻ lao động của Lục Quảng Toàn có thể đi miễn phí vé xe buýt.
Nhưng lúc trở về phải đợi đến tận 5 giờ chiều, không biết gần đây Lục Quảng Toàn bận cái gì, không đi làm cũng không thấy mặt mũi đâu, Vệ Mạnh Hỉ dứt khoát gửi năm đứa nhỏ cho nhà Lưu Quế Hoa cho chúng chăm sóc lẫn nhau, Lưu Quế Hoa chỉ cần lo cho bọn chúng cơm trưa là được, cô đưa thêm một đồng tiền cơm mỗi ngày là được.
Tuy rằng chị Quế Hoa thông cảm cho hoàn cảnh của bọn cô không muốn thu tiền nhưng cô thể không đưa. Năm đứa nhỏ, lượng cơm không phải nhỏ, mỗi người hai xu để ăn no là cả vấn đề.
Xét cho cùng, với giá cả ở khu mỏ này một cái trứng gà còn có giá hai xu đâu.
“Mẹ về rồi!”
“Mẹ hôm nay ăn gì?”
“Em đoán là ăn thịt, rất nhiều nhiều thịt”
Vệ Mạnh Hỉ búng cái trán của nó “Đi đi, nghĩ mẹ mấy đứa không muốn ăn thịt à?”
Hôm nay cô trở về sau núi thấy có nông dân bán cà chua cùng trứng gà mái, cô liền mua về mấy cái, tuy nhỏ nhưng giá không rẻ... Dù sao cũng là đồ ăn thiên nhiên không có thuốc gì.
Cô nấu một nồi mì, xào cà chua với trứng gà rồi trộn đều lại với nhua, hương vị chua chua ngọt ngọt cám dỗ con nít, mùi thơm của trứng lan tỏa trong miệng, ngày cả tiểu Ô Ô cũng ăn hết nửa chén, Kiến Quân và mấy đứa nhỏ nhà cô cũng ăn mỗi đứa hai chén.
Chị Quế Hoa vội vàng đi đưa quần áo cho chồng nên Vệ Mạnh Hỉ chừa lại cho cô một chén.
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe một bí mật” Vệ Hồng lấy tay áo lau miệng, thỏa miệng ợ một tiếng.
Vệ Mạnh Hỉ đang viết viết vẽ vẽ trong cuốn sổ của mình, ban đầu kế hoạch của cô là 500 đồng nhưng đến công ty xây dựng mới biết được, có rất nhiều đồ vật không thể mua nếu không có phiếu cùng giấy chấp thuận, chỉ có thể đi mua ở chợ đen, mà giá ở chợ đen thì cao gấp đôi.
Hơn nữa cô muốn dựng cái túp lều khác với người khác, phải đảm bảo chất lượng, an toàn là trên hết, ngày mưa không bị dột nước, một chỗ ở vững chắc không bị gió cuốn đi.
Tính toán như vậy, bao gồm cả tiền công nhân, thức ăn, công với xoong nồi, bàn ghế, giường, tủ, đồ dùng sinh hoạt, dầu muối, gia vị, một số lượng khổng lồ cần thiết để cô mở một tiệm cơm thì phải cần ít nhất 700 đồng, cái này chưa bao gồm phí phê nhập hàng đâu.
Hiện tại trong tay chỉ có 760 đồng, nếu làm lập tức đem của cải trong tay đào rỗng, đau lòng mà!
“Mẹ, mẹ nhất định sẽ hứng thú với bí mật này a” Vệ Hồng bất mãn khi mẹ không nghe nó nói “Con biết tên của ba mới rồi, là Lục Triển Nguyên!”
“Cái gì?”
“Ba mới tên Lục Triển Nguyên, còn có một dì tên Lý Mạc Sầu thích ba mới!”.
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, cái này không phải chuyện bát quái cô nghe ở nhà vệ sinh sao? Trong truyền thuyết Lục Triển Nguyên là ba của đứa nhỏ hả? Kia vậy chính anh cùng con mình không phải trở thành bia đỡ đạn bị Lý Mạc Sầu tiêu diệt sao?”
Vệ Mạnh Hỉ không tức giận, thậm chí còn buồn cười, đàn ông và phụ nữ trong mỏ than này trí tưởng tượng thật phong phú, Lục Quảng Toàn một người đàn than đá gầy gò như da bọc xương mà xem như Lục Triển Nguyên sao.
Nếu cô nhớ không lầm Lục Triển Nguyên trong nguyên tác mặc dù cũng là một tên lưu manh, không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ nó về vẻ đẹp trai và tính tình phong nhã của hắn, một nhân vật có thể chiếm được trái tim của Lý Mạc Sầu.
Còn Lục Quảng Toàn? Cẩu còn không để ý!
Nhưng Vệ Mạnh Hỉ tò mò về người phụ nữa được cho là “Lý Mạc Sầu” này là ai???
Buổi tối khi Lưu Quế Hoa ăn mì, Vệ Mạnh Hỉ nhịn không được hỏi: “Chị Quế Hoa, chị biết ở mỏ than này ai là “Lý Mạc Sầu” không?”
Lưu Quế Hoa vỗ đùi, ngay cả mì cũng không thèm ăn: “Ai da, đây không phải là biệt danh người ở mỏ than này đặt à, cô gái kia kê Lý Mạc Lỵ Trong này cũng có câu chuyện xưa.....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất