Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 59: Tìm Tới Cửa

Trước Sau
Cho nên từ đầu đến cuối, mặc dù biết ở mỏ than có nhân vật thế lực như vậy nhưng mấy chục năm qua cô không hề có cơ hội tiếp xúc nào.

Sau khi biết được “tình yêu và thù hận” giữa cô và Lục Quảng Toàn, Vệ Mạnh Hỉ mới chợt nhận ra nhiều điều, thì ra cô ấy là thấy ấy nấy với những đứa con của Lục Quảng Toàn nên muốn bù đắp vậy thôi.

“Này, cô có nghe thấy không?” Ngày đầu tiên Vệ Mạnh Hỉ tới đây đã có người âm thầm báo tin cho Lý Mạc Lỵ, bất quá cô không để trong lòng, chỉ là một thôn cô bình thường, như vậy mới xứng với tên cặn bã như Lục Quảng Toàn.

Sau đó có người mô tả cho cô rằng vợ của Lục Quảng Toàn ăn mặc quê mùa, còn không bằng các quặng tẩu ở khu túp lều sau núi, bạn của cô ở phòng nhân sự phụ trách hồ sơ còn nói cô ta vẫn là nhị hôn mang theo hai đứa con chồng trước.

Tức khắc, cô cảm thấy mình như bị vũ nhục.

Cái tên cặn bã Lục Quảng Toàn kia, bằng gì mà lại chướng mắt cô chứ? Nếu anh ta tìm một người điều kiện tốt hơn hôn thì có lẽ cô sẽ bị thuyết phục, nhưng tại sao lại là một người phụ nữ quê mùa, một chữ to cũng không biết lại còn là nhị hôn. Điều này tất cả mọi người ở mỏ than Kim Thủy đều nhìn ra, chẳng phải nói Lý Mạc Lỵ cô không bằng một người phụ nữ nông thôn sao?

Thử hỏi làm sao cô không tức giận

Thật ra cô cũng không biết tại sao mình tìm đến đây, chắc có lẽ là nuốt không trôi cục tức trong lòng.

Vệ Mạnh Hỉ đứng dậy, bình tĩnh đi qua “Thứ nhất, tôi không có gọi cô. Thứ hai, đường đường là một giáo viên nhân dân nhưng ngay cả phép lịch sự cơ bản tôn trọng người khác cũng không có sao?”

Lý Mạc Lỵ dừng lại một chút “Cô biết tôi là ai?”

“Tôi không biết cô là ai, chỉ biết Lý Mạc Sầu” Vệ Mạnh Hỉ luôn quan niệm rằng, người không tôn trộng ta, thì cần gì phải nể mặt người ta.

Sắc mặt Lý Mạc Lỵ tối sầm, cô ghét nhất biệt danh này, bởi vì ba chữ này luôn nhắc nhở, cô đã hạ thấp bản thân chuẩn bị đi làm mẹ kế của người khác nhưng hai lần đều bị Luc Quảng Toàn từ chối.

Chẳng khác nào so ra cô kém cỏi hơn người phụ nữ nông thôn này, sự kiêu ngạo của cô không cho phép!



Vệ Mạnh Hỉ hiểu được cảm giác tức giận của cô, cũng muốn nói với cô ta rằng một người phụ nữ ưu tú không phải do người đàn ông bên cạnh quyết định, huống chi gia thế của cô nổi bật, thiếu gì đàn ông bên ngoài kia theo đuổi, cần gì chỉ bận tâm đến một người?

Nhưng cái này người khác không thể bới ra cho cô được, phải tự cô ta nghĩ thông suốt mới được. Kiếp trước cô không biết nội tình bên trong, nếu như cái chết của Lục Quảng Toàn thật sự là hậu quả mà Lý Mạc Lỵ gián tiếp trả thù thì cô không thể thích người phụ nữ này.

Chỉ vì yêu đơn phương không thành mà đè người ta vào cát bụi à? Gia phong của nhà họ Lý thật sự không tốt.

“Nói đi, có chuyện gì? Tôi còn bận việc”.

Lý Mạc Lỵ có vẻ không hiểu sắc mặt của người khác “Con cô mấy tuổi rồi còn uống sữa bột?”

Có lẽ Lục Quảng Toàn đã tìm được bình sự thông qua cô ta hoặc người xung quanh cô ta.

“Gần một tuổi” Tiểu Ô Ô nghe mẹ nói đến mình liền xưng phấn vỗ tay, nghả nghiêng muốn đi qua nhưng bị sợi dây trên eo chế trụ.

Không ai hỗ trợ giữ đứa nhỏ, Vệ Mạnh Hỉ sợ tiểu nha đầu không an phận bò khắp nơi nên dứt khoát dùng sợi dây buộc ngang hông bé với góc cây sơn trà, điều này ảnh hưởng tới phạm vi hoạt động, tiểu nha đầu không thể đi xa.

Lý Mạc Lỵ ghét trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ bẩn bỉu ở nông thôn, thậm chí cô không nhìn nó, còn bịt mũi nói: “Phiền cô cảnh cáo anh ta đừng có đi khắp nơi tìm sữa bột, có người theo dõi nhắm vào mấy thứ đồ xa hoa chủ nghĩa tư bản của anh ấy, đừng nói đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết”.

Thử nghĩ lại xem, lúc trước cô theo đuổi anh, rõ ràng là cho anh cơ hội và mời cô ăn cơm, như vậy cô có cớ ở chung với anh rồi phải không? Nhưng Lục Quảng Toàn quá keo kiệt, còn muốn phân rõ với cô ở nhà ăn công vụ, còn nói xã hội dân chủ mới nam nữ bình đẳng, dù sao anh cũng ăn nhiều nên anh trả bảy cô ba đi, còn là ra dáng cô đây chiếm được tiện nghi nữa.

Vệ chuyện đưa khăn tay cho anh có phải là sự thật như lời đồn bên ngoài? Chẳng qua lần đó đi ra ngoài họp, thấy bàn ghế bẩn nên cô liền mượn khăn tay của anh để lau, như vậy không phải cho anh cơ hội tiếp xúc với cô sao, có gì lần sau cô có thể mời anh đi xem phim điện ảnh xem như lời cám ơn, ai ngờ người này keo kiệt, đến ngày thứ ba anh ta lại đến đòi cô!

Một là giặt sạch khăn tay hoặc trả lại khăn tay cho anh!

Này là đàn ông sao? Keo kiệt hết biết, thiếu chút nữa chỉ hận không bôi mỡ vào mắt ruồi, vậy mà hiện tại chỉ vì một cái bình sữa mà nguyện ý bỏ ra giá cao để mua để mang tiếng ăn xài xa hoa, đáng đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau