Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 67: Nói Ra

Trước Sau
Anh rót đưa cô ly nước, giúp cô uống cạn, hai người rơi vào im lặng....

“Vừa rồi tôi nằm mơ, thấy cái lồng trống ở giếng gặp vấn đề”

Cho nên cô là bị ác mộng dọa tỉnh? Lục Quảng Toàn nhấp nhấp khóe miệng “Chúng ta nên tin khoa học hơn”.

Vệ Mạnh Hỉ quyết định đem sự cố chiếc lồng trống cùng sập một phần mái nhà nói cho anh, mặc dù cô bị bệnh có thể ngăn cản anh không hạ giếng nhưng lỡ có người khác bị nhốt phía dưới thì sao? Bất kỳ thợ mỏ nào cũng là trụ cột chính của gia đình.

Kết quả, cô nhận lấy là sự gì đây, không tin cô nữa chứ. Rốt cuộc thì cái lồng trống ở mỏ giếng được công nhân đặc biệt kiểm tra và bảo trì hằng này, và trục số 6 mà họ đang đào bây giờ là cái có cấu trúc ổn định được, và mái nhà không thể bị sập được.

Thấy không nói được nữa, Vệ Mạnh Hỉ buồn không nói chuyện với anh thêm, nếu nói với anh không có hiệu quả gì, cô thử đi tìm Lý Mạc Lỵ, dù sao ba của cô ta cũng là quặng trưởng, an toàn lao động là việc trọng đại, dù không tin cũng sẽ cho người đi kiểm tra lại thôi.

Buổi trưa là do Lưu Quế Hoa làm, cô không có tay nghề nấu nướng như Vệ Mạnh Hỉ nên chỉ hấp một vỉ bánh bao thập cẩm cho bọn nhỏ ăn với dưa muối.

Vệ Mạnh Hỉ ăn nửa cái bánh bao rồi uống thuốc, một lúc sau liền ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc đi tìm Lý Mạc Lỵ, chỉ là nhắm mắt lại rồi cố gắng mở mắt ra lần nữa “Phải.... đi tìm Lý Mạc Lỵ”.

Lúc này Lưu Quế Hoa vội vàng đẩy cửa đi vào: “Tiểu Vệ, lần này đồng chí Tiểu Lục lập được công lớn rồi!”.

Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt một hồi, cô chưa kịp hỏi câu nào Lưu Quế Hoa đã kể ra hết. Hóa ra lúc anh đến gặp phó quặng trưởng để báo cáo công tác, nhân tiện đề cập đến vấn đề chiếc lồng trống và mái nhà bị sập, phản ứng đầu cả phó quặng là không tin, vì vấn đề an toàn của quặng nên mỗi ngày đều được kiểm tra, một khi phát hiện vấn đề sẽ tu sửa ngay làm sao có vấn đề được. Nhưng không biết bằng cách nào Lục Quảng Toàn đã thuyết phục ông, khiến ông đi tìm người kiểm tra lại một lần, thật đúng là phát hiện mấy sợ dây thép của lồng đã đứt khỏi đường ray ròng rọc, cho dù hôm nay không xảy ra tai nạn thì vài ngày sau cái lồng nhất định sẽ bị đứt.

Phó quặng trưởng mắng công nhân bảo trì, sau đó nghĩ đến những gì Lục Quảng Toàn nói về vụ sập mái nhà, vì thế ông không yên tâm mà đi xem qua, “Đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”

“Chân đỡ bị hỏng, chậm một chút sẽ xảy ra rắc rối, bên trong còn cả chục công nhân đâu....”Lưu Quế Hoa kể lại còn vuốt ngực trấn an, trong đó còn có chồng nhà cô nữa đấy.

Nói đến đây Lưu Quế Hoa còn đưa tay lau nước mắt: “Này đúng là bất nhơn mà, lúc ở quê hàng đêm chị đều nơm nớp lo sợ, không đêm nào ngủ ngon, sợ một ngày nào đó nhận tin dữ, nhìn xem tóc chị cũng vì vậy mà bạc đi một nửa”.



Vệ Mạnh Hỉ làm gì có thời gian nhìn, cô hỏi: “Xác định mọi người không sao chứ? Có ai bị thương không?”

“Không có, được phát hiện kịp thời nên không ai bị thương. Nghe nói nhóm công nhân vừa được sơ tán, sau đó thì mái nhà bị sập, không biết hiện tại thế nào, chắc mất vài ngày nữa mới có thể xuống kiểm tra”.

Vệ Mạnh Hỉ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, thậm chí cô còn muốn khóc vì hạnh phúc, vì chính mình và cũng vì Lục Quảng Toàn.

Tiểu Ô Ô được sống xót là sự đấu tranh đầu tiên của cô chống lại vận mệnh chó má này, sự sống xót của Lục Quảng Toàn là cô đấu tranh cho vận mệnh cả gia đình cô.

Vận mệnh chó má gì đó, biến đi! Từ bây giờ cuộc đời này, số phận này sẽ do cô quyết định hết thảy!

Thêm nữa, đúng như cô dự đoán, nhà họ Nghiêm kia không những không tới gây sự, ngay cả bọn nhỏ nhà họ cũng không dám khiêu khích Vệ Đông nữa, trên cơ bản cả hai bên đều qua cho nhau.

***

Vật liệu dựng túp lều đã có sẵn, việc còn lại là do thợ làm. Sau khi khỏi bệnh, trước ngày chủ nhật Vệ Mạnh Hỉ đi tìm thợ để ước định ngày hôm sau sẽ bắt đầu luôn, vì vậy cô phải chuẩn bị thức ăn nên quyết định vào thành đi dạo một chuyến, nhìn xem có cái gì rẻ để mua không.

Mỏ than phát triên, nên nông dân ở thôn Kim Thủy cũng có cơ hội phát triển nghề phụ, họ bí mật bán những cái trứng gà và rau củ từ trồng từ đất phần trăm, giá cả thực tế cũng tương đương với giá rau củ chợ quốc doanh. Vệ Mạn Hỉ miệng mồm lợi hại, thường xuyên đi chợ quốc doanh mua rau củ với giá rất rẻ ở chợ, tuy không quá tươi nhưng không có hư hại gì.

Hiện tại hết thảy là vì tiền, dù sao cũng chính mình ăn, lại không phải bán cho người khác, cô chọn ít cần tây, cà chua, khoai tây và cải thảo giá rẻ để dành ở nhà ăn dần. Đối với đồ ăn của thợ thì không được qua loa, phải chọn đồ ăn mới mẻ.

Chọn tới lui chừng nửa này cũng có thể tiết kiệm được một khoản.

Thời tiết ngày càng nóng, mặt trời tre lơ lửng trên đầu như một bếp lò lớn, Ô Ô bất giác đã biết đi đường, chạy như điên theo các anh chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau