Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 70: Bất Ngờ

Trước Sau
“Được rồi, như vầy đi. Anh nói cho tôi biết số tiền tiết kiệm đó như thế nào, tôi sẽ tìm ra người chơi xỏ anh”.

Lục Quảng Toàn nhướng mày, cảm giác đó lại đến.

Trong ấn tượng của anh, Vệ Mạnh Hủ là một người dịu dàng, ít nói, có đạo đức và trông nôm gia đình, giống như hình tượng một người phụ nữ ngoan hiền trong sách giáo khoa của Long Quốc đề cập đến. Nhưng bây giờ, sau một thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy trí nhớ của mình tựa hồ như có vấn đề.

Không phải nói cô là người phụ nữ không tốt mà sự táo bạo và bản lĩnh của cô khiến anh ấn tượng.

Lúc này đây, không ngờ anh nói ra từ “Được”.

Mặc dù đại khái đoán được nhưng Vệ Mạnh Hỉ vẫn khá bất ngờ khi nghe chính miệng anh nói ra.

Hóa ra tiền lương của anh tăng lên rất nhiều, nhà họ Lục vẫn luôn cho rằng lương của anh vẫn giống như năm đầu tiền vào mỏ than, vẫn là 28 đồng.

Thật ra, mức lương mỗi năm đều tăng, tính cả thời gian làm thêm để hoàn thành chỉ tiêu công việc thì mỗi tháng ít nhất có thể nhận được 38 đồng.

Vệ Mạnh Hỉ nhanh trí nói: “Gửi về nhà 20 đồng, anh một ngày ba bữa cơm mỗi tháng ít nhất 5 đồng, tiền mua sách 5 đồng, còn thừa 8 đồng à??”

Lục Quảng Toàn không nghĩ tới Vệ Mạnh Hỉ cư nhiên nói chuẩn đến vậy, đến mức giống như suốt như mấy năm qua cô luôn sống bên cạnh anh, biết hết nhất cử nhất động của anh.

Nhưng mà tiếp đó cô làm cho anh càng bất ngờ hơn.... “Hai năm qua anh trở về nhà ba lần, lộ phí đi về là 60 đồng, mua hai bộ quần áo mới lúc kết hôn 28 đồng, chậu rửa chân, khăn lông, ấm nước 8 đồng, tôi nhớ không lầm chứ?”



Lục Quảng Toàn á khẩu, một phân cũng không kém.

“Tính xuống, mấy năm nay anh nhiều nhất có thể tiết kiệm chỉ 95 đồng” Kia còn lại hơn 200 đồng, là để dành trước khi cưới cô chắc.

Trong gia đình nhà họ Lục, dưới chính sách áp bức của bà Lục mà anh có thể tiết kiệm được 300 đồng trong mấy năm qua.... “Anh đúng là tài thật đấy”.

Lục Quảng Toàn khẽ sửng sốt rồi lại muốn cười.

Vệ Mạnh Hỉ thì cười thật tươi, nếu bà Lục mà biết được nhất định sẽ tức chết! Đứa con trai thứ ba ngoan ngoãn mà bà cho là hết lòng kiếm tiền nuôi gia đình lại tự mình có một quỹ đen nhỏ, thế nào cũng khóc lóc ba ngày ba đêm vì 300 đồng.

Lục Quảng Toàn không nhịn được khẽ nhếch miệng cười một cái, giây tiếp theo thấy cách đó không xa có một nhóm công nhân đi lại đây, anh nhanh chóng khôi phục bộ dáng ban đầu.

“Anh sẽ nhờ Trương phó quặng hỗ trợ đơn xin phê duyệt, em chăm sóc tốt cho bọn nhỏ là được rồi”.

Thậm chí anh hy vọng cô đừng tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy, có rất nhiều người muốn bí mật kiếm tiền, chỉ có ít người làm ăn an toàn không có vấn đề gì, huống chi trước kia anh cũng từng nếm qua thử tay nghề nấu ăn của cô rồi, còn chưa tới trình độ mở tiệm cơm.

Tuy nhiên với tư cách là phần tử trí thức đầu tiên của Long Quốc, Lục Quảng Toàn rất tôn trọng phụ nữ, tôn trọng suy nghĩ của cô, thử một lần cũng không có việc gì.

Vệ Mạnh Hỉ là người tinh mắt, cô có thể để ý đến việc anh không tán thành à? Cô không có gì khác ngoài sự bướng bỉnh, đặc biệt nhìn thấy cái ánh mắt không tin tưởng này Lục Quảng Toàn, thì càng muốn làm để chứng minh cho anh thấy.



“Nếu anh cảm thấy tay nghề của tôi không có gì đặc biệt, anh có thể tự mình trở về nếm thử, lão nương đây ở nhà mấy năm nay cũng không phải làm trâu làm ngựa công không”.

Nửa câu sau, vẻ mặt của Lục Quảng Toàn hơi lúng túng.

“Tôi nói cho anh biết Lục Quảng Toàn, mấy năm nay nhà họ Lục nợ tôi và mấy đứa nhỏ rất nhiều” Nghĩ đến Ô Ô bị chết non ở đời trước, lòng hảo cảm vừa mới dành cho anh lập tức biến mất không còn chút nào.

Ông bà Lục không phải tự cho là mình khống chế được đứa nhỏ con trai có tiền đồ nhất này sao? Cô, Vệ Mạnh Hỉ không làm gì khác ngoài việc muốn tức chết hai lão già đó, lấy lại những gì nên lấy./

“Được rồi, dù sao thì anh cũng chú ý an toàn, không có tiền tôi sẽ nói”.

Nhìn vợ đi không hề quay đầu lại, Lục Quảng Toàn càng thêm nghi hoặc trong lòng, người vợ này là do anh chọn, năm đó cũng xem như hai người tâm đầy ý hợp, không phải hôn nhân sắp đặt nhưng anh nhận ra dường như ở góc độ nào đó anh chưa hiểu hết về cô.

“Tiểu Lục, cậu ở chỗ này à, hôm nay không hạ giếng sao? Nhóm công nhân đi tới, người đi đầu còn cười hỏi.

“Ừ” Lục Quảng Toàn trả lời qua loa rồi đi thẳng.

Anh không có gì để nói với nhóm đàn ông này.

“Nghiêm công, anh xem cậu ta căn bản không để anh vào mắt, đúng là thiếu giáo dục cải tạo mà, biết vậy năm đó chúng ta nên đưa cậu ta xuống chuồng bò ở nông thôn”.

Nghiêm Minh Hán lắc đầu, “Quên đi, cậu ta hiện giờ là đại công thần, vừa mới lập công, về sau các cậu chú ý lời nói và cách làm việc của mình đấy”. Cái quan trọng là hiện giờ thời đại đã thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau