Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 72: Đi Ăn Trộm

Trước Sau
Nhưng kể từ khi Vệ Mạnh Hỉ đập phá tiệm cơm nhà bọn họ vào ngày hôm đó, ngoại trừ thiệt hại trực tiếp về mặt kinh tế khoảng 50~60 đồng tiền bao gồm thịt, dầu ăn, đồ gia dụng,.... thì khách hàng kéo đến ít hơn trước. Ban đầu cô muốn đi tìm Vệ Mạnh Hỉ kia lều mạng với cô ta, nhưng chồng cô Nghiêm Lão Tam ngăn cản không cho đi, không biết chó điên như cô ta làm ra loại sự tình gì, nếu nháo lớn thì tiệm cơm sẽ bị đóng cửa.

Lưu Hồng Cúc nhịn rồi lại nhịn, tự nói rằng cùng lắm thì kiếm lại tiền từ trên người khác hàng, dù sao thì chịu khó đi xưởng chế biến thịt nhiều lần, mua vài cân thịt cũ về nấu, miễn là tẩm ướp gia vị vào cho thơm thì không ai phát hiện gì đi. Nếu bán không hết thì bảo quản lại bán cho mấy ngày tiếp theo.

Nguyên liệu phí tổn cũng tính toán đâu ra đó, nếu lặng lẽ tăng giá lên một chút, trong vòng hai tháng có thể kiếm lại số tiền đã mất.

Vốn dĩ đã tính như vậy nhưng hiện tại không tiến triển theo mong muốn, không biết mấy tên quỷ nghèo ở mỏ than này làm gì mấy ngày nay không thấy tăm hơi đến tiệm cơm của cô, chính là khách quen lúc trước cô đứng ở cửa vẫy tên chừng nửa ngày thân thiết gọi “Anh trai”, “đồng chí” nhưng họ nói không mang theo tiền nên không vào, cô đùn đẩy một hồi cũng không ai ghé.

Nói thử xem, có phải lạ lắm không?

Vì vậy Nghiêm Lão Tam ngày càng không cho cô sắc mặt tốt, nói ra lời nào không hợp liền đánh cô, hiện tại ở trong nhà cô còn không dám thở mạnh nên bao nhiêu oán giận cô đều đổ lên đầu Vệ mạnh Hỉ.

Dù có hận Vệ Mạnh Hỉ cách mấy thì cô vẫn nén hận sống và làm việc của mình. Lợi dụng trời tối, hai vợ chồng cằm theo mấy túi da rắn leo lên phía sau núi, nơi này trước đây là núi rừng cằn cõi, ngày càng có nhiều người đến khai thác mỏ nên bị xã thu hồi, sau đó được các xã viên khai khuẩn trồng rau tập thể cho thôn, chủ yếu trồng các loại rau củ theo mùa như các loại dưa, mướp, đậu....Ăn một ít, còn lại thì bán cho các quặng tẩu, công nhân mỏ.

Mà một trong cách khống chế phí tổn của tiệm cơm của Nghiêm Lão Tam cùng Lưu Hồng Cúc là đi ăn trộm rau củ.

Nhẹ nhàng đào vài củ khoai tây rồi lắp lại đất cho bằng phẳng, củ to cằm chắc tay, hai thêm vài trái cà tím, muốn ăn ớt đỏ thì hái ớt đỏ, ăn xanh thì hái trái xanh. Các loại rau xanh cùng cải thảo, dù sao chỉ cần thôn dân có thì nhà bọn họ không cần mua, một tháng có thể tiết kiệm được không ít tiền đồ ăn.

“Cha đứa nhỏ, anh nói xem rốt cuộc Vệ Mạnh Hỉ kia có địa vị gì mà ngang tàn như thế?”

“Nói nhỏ một chút, đừng để bị phát hiện” Nghiêm Lão Tam kêu cô tự mình ngồi xuống hái, anh ta sợ rau dưa vừa được rải phân nên bẩn, xong ngồi xổm bên cạnh trông chừng.

“Tiệm cơm chúng ta sinh ý không tốt, anh nói xem có phải do cô ta lại tiệm đập phá đồ đạc, đem vận may biến mất không? Càng nghĩ càng tức, thằng lớn nhà chúng ta nháo đòi muốn mua đôi giày thể thao, sinh ý thế này lấy gì mua cho nó?”



Nghiêm Lão Tam cười hắc hắc: “Yên tâm đi, giày thể thao vài bữa nữa sẽ mua cho nó được thôi, có thể trút giận được cho cô luôn”.

Hai mắt của Lưu Hồng Cúc sáng lên: “Gì?”

Nghiêm Lão Tam nhìn xung quanh, lúc này các gia đình đều đang ở đại đội thôn Kim Thủy xem phim điện ảnh, mỗi lần đi ăn trộm bọn họ đều chọn thời điểm không có xã viên đến tuần tra, thấy vậy mạnh dạn nói lớn hơn một chút: “Vệ Mạnh Hỉ đến nhà chúng ta đập phá trút giận lên đứa nhỏ chỉ là trên danh nghĩa, kỳ thật cô ta cũng muốn mở tiệm cơm, trước đi phá sinh ý của chúng ta, nói xem không phải cô ta được hời sao?”

“Thật? Em còn tưởng đám nhãi con kia khoác lát thôi chứ… Hay lắm, Vệ Mạnh Hỉ này cư nhiên có ý đồ này, chờ xem đi, chờ mở tiệm cơm khai trương lão nương cũng đến đập phá hư cửa hàng cô ta, đem túp lều nhà cô ta đốt sạch”.

Càng nghĩ càng giận, Lưu Hồng Cúc thở hổn hển.

Nghiêm Lão Tam cười cười, lấy chân đá vào mông cô như muốn trút giận.

“Đồ quỷ… đáng ghét…”

“Người đàn ông của cô cũng không phải ăn chay, nếu cô ta muốn cướp sinh ý của chúng ta, tôi có thể khiến tiệm cơm cô ấy không mở được, này gọi là dùng một cây củi có thể đốt cháy túp lều của cô ta”.

Lưu Hồng Cúc nghi hoặc. “Không phải cô ta đã mua xong vật liệu dựng túp lều rồi sao? Nghe nói công nhận dựng cũng đã tìm rồi, không mấy ngày liền khởi công, chúng ta không thể ngăn cảm được”.

“Đồ ngu! Nói cô ngu như heo là có thật, chỉ cần tôi viết thư cử báo là được, cô xem người đàn ông của cô ta không phải bị mấy tên tiểu binh tiểu tướng của ủy ban cách mạng trước đây chỉnh đến thành hình dạng gì sao? Tôi chỉ cần cho hắn chụp mũ, đại đội thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cho cô ta dựng lều à? Thư phê duyệt không chừng đã bị xé từ lâu rồi!”

Lưu Hồng Cúc nghĩ lại cũng đúng, khó trách mấy ngày nay cô ta không có làm, “Thì ra chuyện tốt này do anh làm”.

Càng nói khẩu khí của Nghiêm Lão Tam càng cao, quên mất đang đi ăn trộm, ở đất trồng rau hứng phấn ngân nga vài câu hát trong miệng hết sức thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau