Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 74: Trả Đũa
Ngày thường bọn nhỏ biết xà phòng không dễ mua nên xài rất tiết kiệm, đánh một bồn rồi bốn đứa chụm lại rửa cùng nhau.
Đang rửa tay thì Căn Hoa chạy vào, “Mẹ, hôm nay con nghe người xấu nói chuyện, nói không cho mẹ mở được tiệm cơm”.
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, nhanh tay lẹ chân dẫn Căn Hoa đi vào phòng trong kéo màn lại, cẩn thận hỏi. Thì ra tiểu nha đầu này đi lạc đường, chui vào bụi gai không ra được, vừa vặn nghe Nghiêm Lão Tam và Lưu Hồng Cúc nói chuyện.
Căn Hoa trí nhớ tốt, hơn nữa lại thông minh hơn đứa nhỏ cùng tuổi, vừa nghe là biết bọn họ bàn tính chơi xấu, nó đem mỗi câu mỗi từ như nói ra như trả bài, nói rõ ràng như vậy là sao Vệ Mạnh Hỉ không hiểu được?
Xem ra cô tạm thời oan uổng cho mấy tên tiểu binh tiểu tướng trước đây rồi, đều nói diêm vương dễ nhìn, tiểu quỷ khó đối phó, Nghiêm Lão Tam này chính là một tên quỷ nhiều quỷ kế đa đoan!
Viết thư nặc danh cử báo, cách làm tuy cũ nhưng cũng có hiệu quả đấy.
Giỏi lắm, cả gia đình Nghiêm Lão Tam này muốn cô không thể ở trong khu túp lều này, được rồi! Vậy cô cũng không khách sáo. Dù sao Vệ Mạnh Hỉ cô cũng không phải ăn chay, có thù thì tất báo! Hơn nữa thù này sẽ trả lại hơi đậm đây!
Kỳ thật trong lòng Căn Hoa cũng lo sợ a, nó sợ mẹ đi tìm Lưu HỒng Cúc kia đánh lộn, nó biết tính tình mẹ nó rất hung. Nó nói thầm trong lòng, nếu mẹ thật sự đi đánh nhau, nó kéo thêm Vệ Hồng Vệ Đông, Căn Bảo đi giúp, đánh không lại thì bọn nó phân chia nhau, đứa ôm đùi, đứa ôm cánh tay, đứa ôm đầu, dù sao đi nữa cũng không thể làm mẹ nó bị đánh a.
Từ đó về sau nó mỗi ngày đều chóng mắt lên nhìn bốn phương tám hướng xem mẹ nó có đi đánh lộn không.
Đến ngày thứ ba vẫn không đi đánh lộ
Ngày thứ tư vẫn như cũ chưa đi
Ngày thứ năm, nó đợi mòn mỏi đến nổi muốn quên mất, mà mẹ nó vẫn chưa đi.
Vào ngày thứ sáu, khi mặt trời sắp lặn, lúc này Vệ Mạnh Hỉ mới xách giỏ rau ra cửa, đi đến trước tiệm cơm của Lưu Hồng Cúc. Nhà họ bọn tùy quặng sớm nên chọn được vị trí tốt nhất, là đối diện cửa sau mỏ than, người ra ra vào vào sẽ nhìn thấy tiệm cơm nhà bọn họ trước nên tự nhiên là chiếm ưu thế rồi.
Người đến tiệm cơm không chỉ là công nhân mỏ than, người nhà của công nhân viên chức ở mỏ than có đôi khi trời nóng lười nấu cơm, họ ghé vào tiệm cơm kêu hai đĩa chiên xào nhỏ, có thể ăn ở tiệm hoặc bỏ hộp mang về nhà.
Cái này chỉ là giai đoạn đầu, tay nghề của Lưu Hồng Cúc không tệ, còn có sư phụ đầu bếp nhà ăn của mỏ than làm nền, cô làm đồ ăn ngon, phân lượng cũng vừa đủ nên tự nhiên được hoan nghênh. Nhưng con người này của cô ta lòng tham không đáy, cứ nghĩ mình lẳng lặng dùng nguyên liệu không tươi mới, giảm bớt phân lượng một chút, cho ít dầu hơn, dù sao cắt xén cái chút chút thì người khác sẽ không biết được.
Cô làm như vậy, công nhân mỏ than không có tiền có thể cắn răng ăn mà không có lựa chọn, nhưng công nhân viên chức của cơ quan thì khác, người ta ăn hai lần rồi không đến nữa.
Hơn nữa, cô ta ngày thường không quét tước vệ sinh, bàn ghế dơ hầy, không những tự kiểm điểm chính mình mà còn ỷ lại do quần áo của công nhân mỏ than là bẩn ghế. Chưa kể bếp núc, dụng cụ ăn uống, bát đũa rửa cũng không sạch, nếu để ý chút sẽ không có tâm tình ăn ngon.
Đời trước Vệ Mạnh Hỉ đã từng làm chủ tám nhà hàng, đối với ngành công nghiệp thực phẩm này nắm rõ trong lòng bàn tay, vì vậy cô cảm thấy tiếc cho bọn họ. Nếu không phải tầm nhìn hạn hẹp của bọn họ thì cũng không đến nổi.
“Ôi chao! Để tôi đoán xem, ai đây, nguyên lai là Tiểu Vệ!” Lưu Hồng Cúc đeo một chiếc tạp dề dơ không ra hình dạng gì, âm dương quái khí nói.
Vệ Mạnh Hỉ đi vào tiệm cơm, xem tới lui chỉ có một bàn khách, bát đĩa rửa sạch tùy tiện để trên một tảng đá lớn, vài con ruồi đen bay xung quanh bắp cải, vốn dĩ trời nóng côn trùng muỗi này nọ nhiều, đồ vật dính nước bọn nó càng thích, hành tây bị úa còn có đốm đen, mấy củ khoai tây cũng bị oxi hóa đến đen thui, nhìn không ra đồ ăn.
“Sao? Cô thật sự muốn mở tiệm cơm nên đến đây để ăn cắp tay nghề sao?” Lưu Hồng Cúc đặt cái muỗng xuống, lau tay lên tạp dề, “Vậy cô để công không rồi, tay nghề của tôi là gia truyền, dù cô có gọi tôi một tiếng “mẹ” cũng vô dụng, không thể dạy được cho cô”.
Nghiêm Lão Tam cũng có ở nhà, đang cúi đầu khom lưng chào khách, xem ra có lai lịch không nhỏ.
Vệ Mạnh Hỉ không nói lời nào, nhìn đồ đạc xung quanh một lượt, “Đồ ăn nhìn cũng rất tươi đó, mua ở đâu vậy? Giá rẻ không?”
Giọng Vệ Mạnh HỈ khá to, một bàn duy nhất có ba vị khách nhân cũng ngoái đầu lại nhìn.
Đang rửa tay thì Căn Hoa chạy vào, “Mẹ, hôm nay con nghe người xấu nói chuyện, nói không cho mẹ mở được tiệm cơm”.
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, nhanh tay lẹ chân dẫn Căn Hoa đi vào phòng trong kéo màn lại, cẩn thận hỏi. Thì ra tiểu nha đầu này đi lạc đường, chui vào bụi gai không ra được, vừa vặn nghe Nghiêm Lão Tam và Lưu Hồng Cúc nói chuyện.
Căn Hoa trí nhớ tốt, hơn nữa lại thông minh hơn đứa nhỏ cùng tuổi, vừa nghe là biết bọn họ bàn tính chơi xấu, nó đem mỗi câu mỗi từ như nói ra như trả bài, nói rõ ràng như vậy là sao Vệ Mạnh Hỉ không hiểu được?
Xem ra cô tạm thời oan uổng cho mấy tên tiểu binh tiểu tướng trước đây rồi, đều nói diêm vương dễ nhìn, tiểu quỷ khó đối phó, Nghiêm Lão Tam này chính là một tên quỷ nhiều quỷ kế đa đoan!
Viết thư nặc danh cử báo, cách làm tuy cũ nhưng cũng có hiệu quả đấy.
Giỏi lắm, cả gia đình Nghiêm Lão Tam này muốn cô không thể ở trong khu túp lều này, được rồi! Vậy cô cũng không khách sáo. Dù sao Vệ Mạnh Hỉ cô cũng không phải ăn chay, có thù thì tất báo! Hơn nữa thù này sẽ trả lại hơi đậm đây!
Kỳ thật trong lòng Căn Hoa cũng lo sợ a, nó sợ mẹ đi tìm Lưu HỒng Cúc kia đánh lộn, nó biết tính tình mẹ nó rất hung. Nó nói thầm trong lòng, nếu mẹ thật sự đi đánh nhau, nó kéo thêm Vệ Hồng Vệ Đông, Căn Bảo đi giúp, đánh không lại thì bọn nó phân chia nhau, đứa ôm đùi, đứa ôm cánh tay, đứa ôm đầu, dù sao đi nữa cũng không thể làm mẹ nó bị đánh a.
Từ đó về sau nó mỗi ngày đều chóng mắt lên nhìn bốn phương tám hướng xem mẹ nó có đi đánh lộn không.
Đến ngày thứ ba vẫn không đi đánh lộ
Ngày thứ tư vẫn như cũ chưa đi
Ngày thứ năm, nó đợi mòn mỏi đến nổi muốn quên mất, mà mẹ nó vẫn chưa đi.
Vào ngày thứ sáu, khi mặt trời sắp lặn, lúc này Vệ Mạnh Hỉ mới xách giỏ rau ra cửa, đi đến trước tiệm cơm của Lưu Hồng Cúc. Nhà họ bọn tùy quặng sớm nên chọn được vị trí tốt nhất, là đối diện cửa sau mỏ than, người ra ra vào vào sẽ nhìn thấy tiệm cơm nhà bọn họ trước nên tự nhiên là chiếm ưu thế rồi.
Người đến tiệm cơm không chỉ là công nhân mỏ than, người nhà của công nhân viên chức ở mỏ than có đôi khi trời nóng lười nấu cơm, họ ghé vào tiệm cơm kêu hai đĩa chiên xào nhỏ, có thể ăn ở tiệm hoặc bỏ hộp mang về nhà.
Cái này chỉ là giai đoạn đầu, tay nghề của Lưu Hồng Cúc không tệ, còn có sư phụ đầu bếp nhà ăn của mỏ than làm nền, cô làm đồ ăn ngon, phân lượng cũng vừa đủ nên tự nhiên được hoan nghênh. Nhưng con người này của cô ta lòng tham không đáy, cứ nghĩ mình lẳng lặng dùng nguyên liệu không tươi mới, giảm bớt phân lượng một chút, cho ít dầu hơn, dù sao cắt xén cái chút chút thì người khác sẽ không biết được.
Cô làm như vậy, công nhân mỏ than không có tiền có thể cắn răng ăn mà không có lựa chọn, nhưng công nhân viên chức của cơ quan thì khác, người ta ăn hai lần rồi không đến nữa.
Hơn nữa, cô ta ngày thường không quét tước vệ sinh, bàn ghế dơ hầy, không những tự kiểm điểm chính mình mà còn ỷ lại do quần áo của công nhân mỏ than là bẩn ghế. Chưa kể bếp núc, dụng cụ ăn uống, bát đũa rửa cũng không sạch, nếu để ý chút sẽ không có tâm tình ăn ngon.
Đời trước Vệ Mạnh Hỉ đã từng làm chủ tám nhà hàng, đối với ngành công nghiệp thực phẩm này nắm rõ trong lòng bàn tay, vì vậy cô cảm thấy tiếc cho bọn họ. Nếu không phải tầm nhìn hạn hẹp của bọn họ thì cũng không đến nổi.
“Ôi chao! Để tôi đoán xem, ai đây, nguyên lai là Tiểu Vệ!” Lưu Hồng Cúc đeo một chiếc tạp dề dơ không ra hình dạng gì, âm dương quái khí nói.
Vệ Mạnh Hỉ đi vào tiệm cơm, xem tới lui chỉ có một bàn khách, bát đĩa rửa sạch tùy tiện để trên một tảng đá lớn, vài con ruồi đen bay xung quanh bắp cải, vốn dĩ trời nóng côn trùng muỗi này nọ nhiều, đồ vật dính nước bọn nó càng thích, hành tây bị úa còn có đốm đen, mấy củ khoai tây cũng bị oxi hóa đến đen thui, nhìn không ra đồ ăn.
“Sao? Cô thật sự muốn mở tiệm cơm nên đến đây để ăn cắp tay nghề sao?” Lưu Hồng Cúc đặt cái muỗng xuống, lau tay lên tạp dề, “Vậy cô để công không rồi, tay nghề của tôi là gia truyền, dù cô có gọi tôi một tiếng “mẹ” cũng vô dụng, không thể dạy được cho cô”.
Nghiêm Lão Tam cũng có ở nhà, đang cúi đầu khom lưng chào khách, xem ra có lai lịch không nhỏ.
Vệ Mạnh Hỉ không nói lời nào, nhìn đồ đạc xung quanh một lượt, “Đồ ăn nhìn cũng rất tươi đó, mua ở đâu vậy? Giá rẻ không?”
Giọng Vệ Mạnh HỈ khá to, một bàn duy nhất có ba vị khách nhân cũng ngoái đầu lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất