Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 75: Trả Đũa 2

Trước Sau
Lúc này ưu thế về ngoại hình của cô bỗng nhiên có công dụng, Vệ Mạnh Hỉ tuy đang mặc bộ quần áo công nhân phổ thông nhất nhưng được cái dáng người cô cao ráo, lưng thẳng tắp, đứng đó như một cây non xanh mướt, chưa kể cô có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn hết sức bắt mắt!

Ba người đàn ông tuy không còn trẻ tuổi nhưng nhìn người đẹp ai nỡ chối từ?

Đáng ghét! Vệ Mạnh Hỉ này làm thế nào đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Lưu Hồng Cúc khịt mũi muốn nhào lên, nhưng cô không dám làm điều này trước mặt khách nhân, vì vậy cô duy trì cuộc trò chuyện và tự hào ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, tôi mua mấy thứ này ở cửa hàng tạp hóa vào mỗi buổi sáng, đồ tươi nhất, giá cũng đắt nhất, chúng tôi mở quán ăn, sợ nhất là nguyên liệu không tươi”.

“Là cửa hàng nào vậy? Sao tôi nhìn qua giống như đồ không phải mới mua hôm nay”.

“Chó má nhà cô! Đồ ăn này là tôi đều mua vào sáng nay, tất cả đều là hàng tươi mới, cô đừng nói dối trắng trợn như vậy” Lưu Hồng Cúc hết chịu đựng được, nóng nảy quýnh quán lên không lựa lời nói.

Nghiêm Lão Tam quay đầu lại, hung tợn liếc Lưu Hồng Cúc một cái.

Thấy các vị khách đều đang nhìn chằm chằm mình, món thịt heo xào hành trên bàn dường như cũng không còn thơm nữa, cô vội vàng nói lại: “Ở mỏ than Kim Thủy của chúng ta có mấy cái cửa hàng rau củ, cái này chúng tôi mua cửa hàng thức ăn Lợi Doanh”.

Cô cần phải nói dối một cách dứt khoát, vì cô biết nếu mình một khi chần chừ, do dự cô ta sẽ đập vỡ bảng hiệu. Ba vị khác nhân hôm nay cũng không phải người bình thường, là chủ nhiệm cục hậu cần và an ninh, tiệm cơm nhỏ này có thể kinh doanh công khai thế này, ít nhiều là nhờ vào các vị lãnh đạo, chồng cô cho mời ba lần bốn lượt mới mời được về nhà.

Cho nên, mỗi lần các vị lãnh đạo đến cô sẽ mang ra những loại rau củ cùng thịt tươi ngon nhất để chiêu đãi, và chỉ tính giá gốc nhập nguyên liệu đầu vào, không chỉ vậy còn cho thêm dăm ba trái táo để các vị phật tôn này mang về.

Vệ Mạnh Hỉ đã sớm thăm dò, mỏ than này trước mắt không có chợ bán thức ăn, chỉ có cửa hàng đồ ăn, nhưng đồ ăn ở cửa hàng giá cả đắt, người nhà công nhân viên chức họ tình nguyện mua ở chỗ các nông dân bán bên ngoài, vì vậy sinh ý ở mấy cửa hàng không tốt, rau củ nhập về cũng không nhiều.

Vệ Mạnh Hỉ lớn tiếng nói: “Vậy thì thật kỳ lạ, tôi nhớ rõ cửa hàng Lợi Doanh hôm nay vẫn chưa có hành tây a”.



Không có mấy loại đồ ăn thông thường này, có thể tượng tượng được sinh ý tồi tệ thế nào.

Lưu Hồng Cúc tim đập thình thịch, mấy năm nay cô không có đi cửa hàng để mua đồ ăn, nên không dám chắc hôm nay rốt cuộc trong cửa hàng có cái gì, nhưng đầu óc cô chuyển biến nhanh, biết mình bị lật tẩy liền làm hành động vỗ trán mình một cái, “Ai da, xem trí nhớ của tôi này, hành tây có thể bảo quản mấy ngày, cái này chính là mua hôm qua, tôi quên mất, hôm nay mua chính là.... khoai tây”.

Bởi vì khoai tây gọt vỏ ra để bên ngoài lâu đều thành màu đen, cô đây là muốn cứu vớt lại củ khoai tây.

Vệ Mạnh Hỉ nhếch môi, lại lớn tiếng nói: “Hôm nay cửa hàng Lợi Doanh cũng không có khoai tây. Cô là trí nhớ không tốt, hay là lương tâm đen tối đi đây, lấy đồ ăn còn dư lại mấy hôm trước rồi nói là đồ ăn mới kẻ để bán giá cao cho người khác, lương tâm của cô không bị ray rứt sao?”

Lưu Hồng Cúc suýt nữa muốn trào máu, rốt cuộc hôm nay Vệ Mạnh Hỉ này muốn trơi chò bán thuốc gì trong hồ lô đây?

“Vậy cô nói đi, ba món đồ ăn này, có món nào là nguyên liệu mới mẻ sao?”

Ba người lãnh đạo bất giác buông đũa xuống, vẻ mặt khó chịu. Bọn họ là người có thể ăn ở nhà ăn nhỏ trong xưởng của bọn họ, hoặc nhà ăn lớn ở mỏ than, nhà Nghiêm Lão Tam nhiều lần mời bọn họ đến, vậy mà vợ hắn lại dùng đồ ăn thừa mấy ngày trước chiêu đãi bọn họ, này không phải xem thường bọn họ sao?

Nghiêm Lão Tam sinh khí nhưng vẫn muốn bình tĩnh lại trước, anh ta siết chặt nấm đấm, trước mặt lãnh đạo đang nhìn mình, vì vậy anh phải kiềm chế.

Lưu Hồng Cúc cũng tức giận, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, cô liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chồng, không thể để mắc thêm sai lầm nào nữa, “Cải trắng là mua ngày hôm qua, à đúng rồi tất cả cải trắng, khoai tây cùng hành tây là mua ngày hôm qua, tôi nhớ không lầm đâu”.

Lưu Hồng Cúc một mực chắc chắn nói, hôm qua đến hôm nay không tính là đồ ăn thừa, các vị lãnh đạo hẳn là sẽ không sinh khí nữa đi, dù sao ba món này có thể để được vài ngày, đúng không?

Nhưng câu tiếp theo của Vệ Mạnh Hỉ lại làm cô suýt lần nữa hộc máu: “Ai dô, xem trí nhớ của tôi này, vừa rồi là tôi sai rồi, hành tây cải trắng hôm nay không có, nhưng khoai tây hôm nay có, hôm qua không có, chị Hồng Cúc cô có phải nhớ lầm không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau