Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 76: Trả Đũa 3

Trước Sau
Lưu Hồng Cúc vốn dĩ không biết chữ, bị Vệ Mạnh Hỉ chơi chữ, chốc lát thì nói khoai tây, chốc lát thì cải trắng, chốc lát lại nói hôm nay hôm qua cứ xoay vòng, cô nghe đến choáng váng, nhìn chằm chằm bắt đầu mắng Vệ Mạnh Hỉ.

Cô không kiềm chế được nữa rồi, nhất định phải chửi chết con đàn bà chiết tiệt vạch lá tìm sâu này.

Kiểu chửi cho bỏ tức này làm sao mấy người lãnh đạo không rõ được? Chính là hết đường chối cãi nên bắt đầu chơi xấu la lối khóc lóc đây mà! Cùng một giuộc mới mấy người đàn bà đanh đá ở nông thôn kia.

“Thảo nào tôi ăn thấy có mùi lạ!”Chủ nhiệm hậu cầu đặp đũa xuống bàn.

“Tôi cũng thấy thịt có mùi hôi, khoai tây nhìn cũng không thích hợp cho lắm” Chủ nhiệm bảo an hầm hừ nói, lấy đồ ăn thừa không biết mấy ngày rồi cho bọn họ ăn, cố tình muốn làm hư bụng bọn họ đây mà!

“Xin lỗi lãnh đạo, xin lỗi..............”

Chỉ xin lỗi thôi cũng có tác dụng cái rắm! Cái này gọi là chiêu đãi sao? Đến khu ổ chuột của bọn họ đã là thể diện lắm rồi, còn mặt mũi sao, thật không biết xấu hổ!

Nghiêm Lão Tam thấy xin lỗi cũng vô dụng, nhìn bà nương nhà mình còn lải nhãi, nhất thời tức giận siết chặt nấm đấm, định đi quay đánh vài phát cho cô câm miệng.

Vệ Mạnh Hỉ hoàn toàn không để ý đến Lưu Hồng Cúc, đây chính là loại phụ nữ nông thôn vừa đáng thường vừa đáng ghét, nhưng kẻ thù chân chính là Nghiêm Lão Tam cho nên cô vẫn luôn chú ý đến hắn. Lúc này thấy nấm đấm của hắn muốn đánh sang đây, cô nhanh nhẹn kéo Lưu Hồng Cúc sang một bên, cô ta có ngu thì ngu thật nhưng không đến nổi phóng hỏa giết người.

Nghiêm Lão Tam một quyền đánh vào không trung, thân mình lảo đảo về phía trước, Lưu Hồng Cúc ngồi bệch dưới đất gào khóc kêu cha gọi mẹ, trong miệng còn than không sống nổi.

Vệ Mạnh Hỉ đi qua, tiến đến lỗ tai của Nghiêm Lão Tam thấp giọng nói: “Tôi không chỉ biết các người dùng nguyên liệu cũ, còn biết đồ ăn của các người lấy từ chỗ nào nữa kìa, nghe nói đại đội thôn Kim Thủy ngày mai có chiếu phim điện ảnh nữa đó, vậy ngày mai các người có thể đi lấy thêm đồ ăn mới mẻ nữa rồi đúng không?”

Nghiêm Lão Tam trong miệng còn đang chửi rủa, nghe xong miệng há to có thể đủ nhét một quả trứng gà



“Cô.... làm sao cô biết”.

Thái độ này chính là thừa nhận, Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh nói: “Muốn người ta không biết thì đừng có làm, tôi còn biết các người đi ăn trộm ở mảnh đất nào, mấy củ khoai tây bị đào qua, nhìn một cái là biết, chỉ cần cử báo mà không cần viết thư nặc danh, Vệ Mạnh Hỉ tôi nếu thật sự đi cử báo các người ăn trộm đồ ăn, là cái tạo ra kế sinh nhai của người dân, ngươi nghĩ xem với hành động trắng trợn phá hoại bức tường của chủ nghĩa xã hội như vậy ngươi sẽ bị phán mấy năm đây?”

Nghiêm Lão Tam cái gì không biết, nhưng hắn biết phá hoạt bức tường của chủ nghĩa xã hội sẽ đi tù, hơn nữa hắn còn đầu cơ trục lợi. Mỗi lần như vậy hắn đều trực tiếp tham dự, nếu bà nương nhà hắn nhát gan bị công an dọa một cái khai ra hắn là kẻ chủ mưu thì hắn không thể trốn thoát được.

Thời điểm mới mở tiệm cơm, Lưu Hồng Cúc nhát gian không muốn đi ăn trộm, hắn không chịu được sự cám dỗ của đồng tiền, cảm thấy kinh doanh kiếm tiền cũng tốt nên đã nài nỉ cô, buộc cô đi ăn trộm cùng mình.

Ban đầu chính sách trồng rau trên ruộng tập thể là cùng nhau thống nhất quản lý, cuối cùng lại thống nhất cùng nhau bán sỉ cho chợ bán thức ăn quốc doanh của thành phố, mỗi ngày bọn họ trộm một lượng, nhóm xã viên mặc dù phát hiện nhưng chỉ nghĩ là mấy tên lưu manh trong đại đội làm.

Một tập thể lớn, không có gì khác ngoài ý thức và danh dự tập thể mạnh mẽ, cả đội nhắm mắt làm ngơ, cho rằng đó là tên lưu mạnh Nhị Lưu Tử trong nhà còn có mẹ già 80 tuổi, coi như đó là hiếu thuận lão nhân đi.

Nhưng kể từ tháng trước, khi làn gió xuân cải cách ập đến thôn Kim Thủy, sau một năm ầm ĩ thì cuối cùng đại đội đã thực hiện đầy đủ khoán hộ. Ruộng rau được chình thành nhiều khoảnh, mỗi nhà nhận thầu 8 sào, nhà nào cũng canh chừng rau củ có thể đổi thành tiền như sinh mệnh của mình.

Nhà ai thiếu cái gì là bắt đầu ầm ĩ đến nửa ngày.

“Tính từ thời điểm trồng rau tập thể, ba năm này toàn bộ thôn Kim Thủy tổn thất là 300, nếu không phải thì cũng tận 500 đồng đi?”, Vệ Mạnh Hỉ cười cười, giọng nói như ma quỷ “Nghe nói hình như tháng trước vừa mới bắt được một tên trộm.... Trộm gì nhỉ??? À là trộm gà, có nghe nói chưa?”

Trán Nghiêm Lão Tam giàn dụa mồ hôi, đương nhiên là hắn có nghe nói rồi. Tên tiểu tử kia trộm một con gà mái tơ, tổn thất tổng cộng 3 đồng tiền, đội dân binh ở thôn trực tiếp đem người đánh gãy chân.

Ở thôn Kim Thủy, người dân bưu hãn hùng hổ có tiếng từ đó đến giờ, nghe dân gian lưu truyền trước đây có người đến làm quan huyện nhưng không được lòng người dân nơi này, và rồi bị người dân trực tiếp tống cổ ra khỏi huyện, chính là khâm sai đại thần của hoàng đế lão nhân tới cũng vô dụng, cũng bị đuổi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau