Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 77: Trả Đũa 4

Trước Sau
Bọn họ trộm đồ ăn nhiều năm như vậy cũng không bị tóm, mỗi năm đều có xã viên phát hiện rau dưa trồng bị thiếu, cãi cọ ầm ĩ rất nhiều lần cũng kinh động đến đại đội, nhưng bọn họ mỗi lần trộm cũng không nhiều lắm, lấy rải rác khắp nơi, phía đông thì hái dưa, tây thì đào khoai tây, mặc dù các xã viên cảm thấy đồ vật bị thiếu cũng không nghĩ tới là bọn họ trộm.

Nếu các xã viên biết do người bên ngoài trộm, hắn không dám tưởng tượng người dân sẽ xử hắn thế nào.

Nghĩ đến đây, hai chân Nghiêm Lão Tam mềm nhũn, ngã khụy xuống băng ghế.

Hắn biết người đàn bà chó điên này hôm nay đến đã có chuẩn bị sẵn, nhất định cô tay có bằng chứng trong tay!

Chơi trò tâm lý là chiến lược tinh vi, Vệ Mạnh Hỉ chiếm lấy thế thượng phong, lại một bước thuận lợi, trước đây Vệ Mạnh HỈ không ít lần áp dụng trò này.

Vệ Mạnh Hỉ im lặng trong chốc lát, thời điểm Nghiêm Lão Tam nghĩ đến hôm nay khó giữ được cái mạng nhỏ này của mình, cô nhàn nhạt nói: “Cũng không phải không thể cho qua, nhưng ngươi phải đáp ứng ta hai điều kiện”.

“Nói đi” Nghiêm Lão Tam giống như bắt lấy một cộng rơm cứu mạng trong lúc sắp chết đuối, vừa hận vừa sợ.

“Trước tiên ngươi đi rút thư nặc danh tố cáo ta, mặc kệ người dùng cách nào.... Dù sao nam nhân nhà ta cũng không có khả năng làm công nhân đào than đá cả đời”.

Nghiêm Lão Tam hơi hoài nghi, hắn nghe anh trai của mình Nghiêm Minh Hán nói Lục Quảng Toàn bởi vì lập công nên được phó quặng trưởng xem trọng, muốn đều anh ta đến đội thăm dò, còn muốn khôi phục lại đãi ngộ tiền lương trước đây, kêu hắn đừng có chuyện gì thì đừng có trêu chọc anh ta.

Tuy rằng hắn không có tiếp xúc qua tầng quản lý của mỏ than nhưng mơ hồ nghe Nghiêm Minh Hán nói qua vào thời điểm uống say, thư ký của mỏ than sắp về hưu, cục khai thác mỏ sẽ không bổ nhiệm thư ký vào lúc đó, trong số ba phó quặng trưởng sẽ chọn ra một người, mà Lý quặng cùng Trương phó chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Nếu Trương Kính Tùng thật sự trở thành thư ký, thì những người bên thư ký thật sự khó chơi, trước tiên án binh bất động, ít nhất chờ đến sáu tháng cuối năm, sẽ thông báo định xuống người trở thành thư ký, đến lúc đó lại nói sau.

Vệ Mạnh Hỉ không biết điều này, nhưng căn cứ vào thái độ ngày đó của Trương phó đối với Lục Quảng Toàn có thể phỏng đoán được, anh tạm thời xem như là người nổi tiếng, quyết định phân quyền khi đó đáng lẽ không ảnh hưởng đến việc cô dựng túp lều.

Vệ Mạnh Hỉ thật sự chờ không nổi, hiện tại mỗi ngày cô chỉ đi ra đi vào, đứa nhỏ còn phàn nàn về đồ ăn, cô muốn nhanh chóng cải thiện cuộc sống của mình và bọn nhỏ càng sớm càng tốt.



Thôn Kim Thủy là địa phương nhỏ, mỏ than Kim Thủy là một đơn vị nhà nước dưới sự quản lý của Cục khai thác mỏ, hai đơn vị này hoàn toàn không có mối quan hệ nào, cho dù Trương phó ra mặt giúp đỡ, khả năng thành không cao lắm.

Nếu như người viết thư cử báo trực tiếp viết đơn hủy bỏ, thì đây chỉ là khiếu nại cá nhân, dễ dàng giải quyết nhiều hơn.

“Được, tôi đồng ý, nhưng còn điều kiện thứ hai thì sao?”

“Từ này về sau không được đi ăn trộm nữa, nếu tôi phát hiện sẽ trực tiếp đi cử báo”.

Ngẫm lại xem, nông dân phơi lưng cho mặt trời chói chang, mùa đông thì mặc dù lạnh nhưng vẫn cực khổ dùng mồ hôi của mình để tưới rau dưa, bản thân còn không nỡ ăn, để dành bán lấy tiền, hắn ta nói trộm liền trộm mà không biết xấu hổ, loại người này nếu không bị kiềm chế, về sau tay chân sẽ ngứa ngáy”.

Đương nhiên, nếu bài học lần này chưa đủ còn hắn, còn tiếp tục lén lúc tấy mấy tay chân nữa thì đừng trách Vệ Mạnh Hỉ cô không khách khí.

Dù sao có bằng chứng trong tay chính là trời!

Vệ Mạnh Hỉ cười rạng rỡ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Ngươi không có lựa chọn nào ngoài việc tin tưởng ta”.

Quên mất việc đi tù, hay gãy chân, hoặc vừa mới thoát được một kiếp, Nghiêm Lão Tam giận dữ nhe một ngụm răng vàng khè, thiếu chút nữa cắn tên chó điên này!

Trước khi rời đi, Vệ Mạnh Hỉ còn để lại tối hậu thư: “Nếu trước tối mai ngươi không rút lại thư cử báo, thì tối mai ta sẽ mang tất cả vật chứng đợi ngươi ở đại đội thôn Kim Thủy”.

“Cô!” Trước nay chỉ có hắn Nghiêm Lão Tam khiêu khích người khác, lần đầu tiên trong cuộc đời bị chọc giận đến đau cả bụng, mà mấu chốt lại là một người đàn bà.

Vệ Mạnh Hỉ không quan tâm Nghiêm Lão Tam dùng cách nào để rút lại thư cử báo, dù sao cô chỉ xem kết quả. Biết bọn họ ăn trộm vài ngày, cô vẫn luôn theo dõi bọn họ để tìm chứng cứ, tốt nhất vẫn là dạy cho hắn một bài học một lần nhớ đời, sau này không gây họa”.

Đều nó bắt trộm phải có tang vật, nhiều ngày theo dõi cô không tìm thấy bằng chứng nào, cô không thể hành động hấp tấp, xác định phía sau hậu trường liệu có ai giúp đỡ Nghiêm Lão Tam không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau