Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 82: Sự Kiện Giết Gà

Trước Sau
Nuôi gà trống một ngày một đêm, vẫn béo phì phì như cũ, Vệ Mạnh Hỉ một đau cắt cổ gà dứt khoát, không giống như mấy người phụ nữ nhát gan, một phát gà trống liền bất động.

“Woa oa! Mẹ giết gà ăn lạp!”

“Gà trống lớn chết rồi!”

“Gà trống của cô ô ô ô… ô ô… mẹ … ô ô…” Chưa từng khóc bao giờ tiểu bằng hữu Căn Bảo, giờ đây hai mắt đẫm nước ngay tại chỗ.

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ hơi áy náy nhưng thịt gà trống quá thơm liền không chịu nổi….

Giết gà là sự kiện lớn, Vệ Đông khoe khoang rộng rãi nên tất cả con nít trong khu túp lều đều kéo đến xem, đặc biệt nhìn bộ dạng một dao giết gà của Vệ Mạnh Hỉ khiến một đám sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Lưu Quế Hoa cũng nói: “Tiểu Vệ, trước đây em thường giết gà hả? Sao nhìn em thuần thục quá vậy?”

Đời trước Vệ Mạnh Hỉ có mở quán ăn, nhân viên làm không xuể cô cũng đến hỗ trợ giết gà, thái cá, cô thật sự là không sợ “Không còn cách nào, trong nhà không có nam nhân a”.

Lưu Quế Hoa lộ ra nụ cười tinh tế, nhìn từ phía sau Vệ Mạnh Hỉ, thức thời mà lui ra. Tiểu Vệ đến khu mỏ thài một tháng, vợ chồng son gặp nhau chẳng được mấy lần, chứ đừng nói thân thiết một chút.

Lục Quảng Toàn đứng xem toàn bộ quá trình một đao giết gà của vợ, lại nghe câu nửa thật nửa giả kia của cô “trong nhà không có nam nhân”.

Hơn ai hết, Lục Quảng Toàn quá hiểu tính tình ba mẹ mình thế nào, hai năm qua vợ anh nhất định đã ăn nhiều khổ nên anh mới tin cô bỏ trốn là sự thật. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy có lỗi với vợ và con.

Vệ Mạnh HỈ làm sao không thấy anh chứ? “thấy áy náy thì đừng chỉ nói, chạy nhanh tới làm việc đi”.

Lục Quảng Toàn trước đây làm việc nhà nông mà lớn lên, vặt lông gà là chuyện nhỏ, nhìn những ngón tay thon dài kia ma sát trên thân gà giống như động cơ điện nhỏ. Hơn nữa nam nhân ngành kỹ thuật hết sức cầu kỳ từng chi tiết nhỏ nên lông gà vặt xuống không còn một cộng, ngay cả mấy sợ lông con cũng không tha, nhổ xong lông gà thân hình trắng tuyết của con gà lộ ra.

Nhổ long xong rửa sạch sẽ, Vệ Mạnh Hỉ vung dao phay mổ bụng rồi lấy nội tạng ra “Anh làm sạch cái này đi”.



Lục Quảng Toàn nhìn ruột gà còn nóng hầm hập, vẻ mặt có điểm vặn vẹo.

“Sao, ba mẹ anh không dạy anh làm cái này à?” Vệ Mạnh Hỉ cười nói.

Lục Quảng Toàn đỏ mặt vội quay đi. Lời này anh còn nhớ rõ, chính là vào ngày hôm sau tân hôn của bọn họ, thái dương còn chưa lên cao bà Lục đã gõ cửa phòng vợ chồng son, gọi Vệ Mạnh Hỉ thức dậy đi mầm ruột heo còn dư hôm ngày hôm qua, Vệ Mạnh cũng không nói không đi, chỉ hỏi một câu mầm ruột heo như thế nào, cố sống và lớn lên ở huyện thành, chưa từng tiếp xúc với đồ dơ dáy đó bao giờ.

Khi đó mẹ anh đã nói gì với cô, là câu này “Ba mẹ cô không dạy cô à?”

Gà trống trọng lượng lớn, tính cả lông luôn chắc khoảng mười cân, Vệ Mạnh Hỉ đem gà chẻ làm đôi, cho một nửa bỏ vào nồi hầm, bỏ thêm miếng gừng, đổ đầy nước rồi đậy nắp lại.

Dù sao thì gia vị được đặt mua cùng với vật liệu xây dựng nên dùng thoải mái.

Một nửa con gà còn lại thì cô chặt thành từng miếng nhỏ, bỏ dầu vào chảo, cho thêm hành, gừng, tỏi và hoa hồi vào phi thơm, khi nước gà xấp xuống thì cho khoai tây đã xắt vào, khoai tây sắp mềm thêm vào cải trắng, cọng tỏi non, rau cần, đảo lới lui vài lần đến khi gần cạn nước.

Mùi thơm ngày càng nồng đậm, bọn nhỏ đang lấy lông gà làm cầu đá cũng ngừng chơi, rón rén chạy đến bệ bếp nhón chân lên xem, thèm đến chảy cả nước miếng.

Trái khen “thơm quá”, phải nói “thịt gà là món ngon nhất trên đời”, Vệ Hồng chính là vua nịnh nọt, không khen thịt gà ngon thì cũng khen mẹ nấu ăn ngon, còn ngon hơn so với Lưu Hồng Cúc một trăm lần.

Vệ Mạnh Hỉ bị tiểu nha đầu chọc cười, nó biết cô muốn mở tiệm cơm nên hiện tại thành câu treo cửa miệng “mẹ mình nấu ăn ngon lắm”, giống như sợ cô bán không được đi quảng cáo giùm.

Xào xong thịt gà thì cơm cũng chín, Vệ Mạnh Hỉ đem huyết gà đổ vào nồi canh, nấu xong múc ra vài chén cho bọn nhỏ ăn lót dạ trước.

Một đám húp “xì xụp xì xụp”, Lục Quảng Toàn nhìn thấy tâm tình vui hẳn ra, trong khoảng thời gian này anh đi theo Trương phó đi vào trong núi, đồ ăn không biết nói thế nào, dù sao anh lớn lên trong điều kiện không tốt, đối với thức ăn cũng không có đòi hỏi gì, những đốn cải trắng còn không ngon bằng bánh bột ngô anh thường ăn đâu.

Bốn đứa nhỏ mỗi người một chén tự múc canh uống, chỉ có tiểu Ô Ô nhìn cái bát của ông chú xa lạ trước mặt này đại ý “canh của chú ngon quá, bé không có canh uống a”, ánh mắt này phải cho bé uống một ngụm mới được.

Vệ Đông vẫn luôn để ý tới em gái tiểu trứng kho này của nó “Không được, em gái con không được uống chung miệng với người lớn” Này là mẹ nó nói, như vậy sẽ sinh bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau