Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 85: Tiệm Cơm
Nói chính xác là một chiếc cũi em bé, chiều dài chỉ tầm 70~80 cm, xung quanh có hàng rào bao quanh, mặc dù nhỏ nhưng với Ô Ô thì nó rất rộng rãi đủ để bé nằm trong đó.
Thế là sau khi có nhà mới, năm cái nhãi con mỗi người đều có một chiếc giường đầu tiên của riêng mình, điều này làm bọn nó hạnh đến nỗi bọn nó đi một lúc như bước trên hai bánh xe nóng, hí ha hí hửng hoan hô.
Nghe nói thằng bé Kiến Quân cách vách cũng vì chuyện này mà náo loạn với mẹ nó vài ngày, sau đó bị ăn mấy phát vào mông đến nổi bị sưng lên. Lúc Vệ Mạnh Hỉ nghe được chuyện này là ngay thời điểm cô đang bận rộn nhất, vì tiệm cơm nhỏ sắp khai trương.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước, trước khi khai trương thì cô dự định bán thử, nhưng tiền đề là làm “lặng lẽ”.
Khu túp lều là một địa phương phải nói là kỳ diệu, thời điểm bên ngoài mấy trăm thanh niên trí thức cùng những thanh niên thất nghiệp ăn không đủ no, thì nơi này tấp nập người ra vào mỗi ngày có đầy đủ ăn mặc ở, giống như một thiên đường. Nhưng cô biết rằng đây chỉ là một vẻ bề ngoài hoặc một hiện tượng nhất thời.
Khai thác than không giống như các ngành công nghiệp khác, nó là nền tảng công nghiệp của cả nước và xã hội, là trụ cột quan trọng để chuyển từ một nước nông nghiệp sang một nước công nghiệp, nói một cách đơn giản là mỗi hộ gia đình đều phải dựa vào nó mà sưởi ấm, nấu ăn hằng ngày. Vì vậy, trình độ sản xuất có quan hệ trực tiếp đến kế sinh nhai của con người, ngay cả giai đoạn đấu tranh giai cấp mấy năm nay ở đây cũng không có gay gắt như bên ngoài, chỉ cần làm việc chăm chỉ thì nơi này chính là một địa phương có tương lai.
Về phương diện khác, Vệ Mạnh Hỉ biết rằng đó là công lao của Lý quặng trưởng và phó quặng trưởng Trương Kính Tùng, đây là hai người quản lý có tiếng, đặc biệt là Trương Kính Tùng sau này sẽ trở thành thư ký của mỏ than, trong nhiệm kỳ này hướng đến cùng nhau, mọi người đều đồng lòng hợp sức, thật mau khiến sản lượng than thô tăng gấp bốn lần.
Đây là nhân vật được báo chí viết rất nhiều và được tỉnh thành tuyên dương.
Trong hai năm cầm quyền của Trương Kính Tùng, phải nói là mỏ than Kim Thủy này hô mưa gọi gió, sinh cơ bừng bừng. Đáng tiếc, không bao lâu Trương Kính Tùng bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà qua đời, Lý quặng trưởng cũng vì bệnh tim không thể đảm nhiệm công việc nên chủ động xin nghỉ hưu sớm.
Người dân ở mỏ than này có bàn tán nói nếu hai ông này còn đương chức thì tương lai mỏ than này có thể trở thành mỏ vàng.
Đương nhiên, Vệ Mạnh Hỉ không cho rằng mình có năng lực thay đổi hướng lịch của lịch sử, điều duy nhất cô có thể làm chính là bảo vệ những đứa con của mình và làm chúng có một cuộc sống tốt đẹp....Nhưng cô không nghĩ rằng, có đôi khi cô không thể nhưng nhưng người bên cạnh cô lại là người có thể.
Chọn ngày lành tháng tốt, trên danh nghĩa là bán thử nhưng trên thực tế không có cách nào khua chiêng múa trống để triển khai, Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể dọn ra mấy chiếc ghế dài nhỏ, ngồi dưới gốc cây sơn trà gọt khoai tây, thái hành, cố tình làm thật chậm để người qua đường có thể nhìn thấy.
Nhưng cô đánh giá quá cao lòng hiếu kỳ của người đi đường, đặc biệt là nhóm nam công nhân đi ngang qua cửa, dù sao thì người sống ở nơi này chỉ yếu là quặng tẩu, người đứng đắn ai đâu đi nhìn vợ của công nhân? Cho dù vô tình nhìn thấy cũng không đoán được đó có phải là tiệm cơm nhỏ hay không, nó đến tiệm cơm thì ở đây có tiệm cơm của Lưu Hồng Cúc là nổi tiếng nhất.
Vệ Mạnh Hỉ lại càng không thể gặp lại và hỏi “Đồng chí, muốn ăn cơm sao?”, cô cũng đã thử hỏi vài người và đều nhận câu trả lời không, họ còn nhanh chân chạy đi giống như cô là hổ dữ ăn thịt người.
Nói xem, có phải lạ lắm không?
Ngồi cả buổi sáng không có một người khác nào, Vệ Mạnh Hỉ không đợi nữa, tự mình ăn luôn đi.
Tưởng sẽ làm ăn được nên cô nấu sẵn nguyên một nồi cơm, hiện tại hối hận vì nấu quá nhiều, thời tiết lại nóng, không có tủ lạnh nên thế nào cũng dễ bị thiu.
Gạo là được đổi ở trạm lương thực bằng phiếu lương thực, mỗi lần như vậy sẽ trộn lương thực tinh với lương thực thô với nhau, lãng phí quá lương thực tinh chính là thiên lôi đánh xuống a.
Đổ ra nửa nổi rồi lấy ra hai quả trứng gà, chuẩn bị xong hành lá thái nhỏ, nửa cân thịt mới mua hồi sáng là phần thịt đùi sau, lựa phần ngon nhất Vệ Mạnh Hỉ cắt ra một miếng rồi bằm ra rồi làm món cơm chiên trứng với thịt.
Có thịt, có trứng, cơm lại mềm mềm, mặc dù không có ớt cay nhưng còn thơm hơn mùi ớt cay, nhóm tiểu gia hỏa ăn đến miệng bóng nhẫy dầu, một chén là đủ với bọn nó ư????
Từ khi có chiếc giường của riêng mình, Vệ Mạnh Hỉ phát hiện thói quen sinh hoạt của bọn nhãi con đã cải thiện rất nhiều, trước khi sẽ lười biếng rửa chân nên giả vờ ngủ, hiện tại thì không có như vậy, đem bàn chải đi đánh răng đàng hoàng, còn rửa chân thật sạch, bởi vì ai cũng có một bộ đệm chăn nhỏ, để dơ thì bọn nó sẽ đau lòng.
Thế là sau khi có nhà mới, năm cái nhãi con mỗi người đều có một chiếc giường đầu tiên của riêng mình, điều này làm bọn nó hạnh đến nỗi bọn nó đi một lúc như bước trên hai bánh xe nóng, hí ha hí hửng hoan hô.
Nghe nói thằng bé Kiến Quân cách vách cũng vì chuyện này mà náo loạn với mẹ nó vài ngày, sau đó bị ăn mấy phát vào mông đến nổi bị sưng lên. Lúc Vệ Mạnh Hỉ nghe được chuyện này là ngay thời điểm cô đang bận rộn nhất, vì tiệm cơm nhỏ sắp khai trương.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước, trước khi khai trương thì cô dự định bán thử, nhưng tiền đề là làm “lặng lẽ”.
Khu túp lều là một địa phương phải nói là kỳ diệu, thời điểm bên ngoài mấy trăm thanh niên trí thức cùng những thanh niên thất nghiệp ăn không đủ no, thì nơi này tấp nập người ra vào mỗi ngày có đầy đủ ăn mặc ở, giống như một thiên đường. Nhưng cô biết rằng đây chỉ là một vẻ bề ngoài hoặc một hiện tượng nhất thời.
Khai thác than không giống như các ngành công nghiệp khác, nó là nền tảng công nghiệp của cả nước và xã hội, là trụ cột quan trọng để chuyển từ một nước nông nghiệp sang một nước công nghiệp, nói một cách đơn giản là mỗi hộ gia đình đều phải dựa vào nó mà sưởi ấm, nấu ăn hằng ngày. Vì vậy, trình độ sản xuất có quan hệ trực tiếp đến kế sinh nhai của con người, ngay cả giai đoạn đấu tranh giai cấp mấy năm nay ở đây cũng không có gay gắt như bên ngoài, chỉ cần làm việc chăm chỉ thì nơi này chính là một địa phương có tương lai.
Về phương diện khác, Vệ Mạnh Hỉ biết rằng đó là công lao của Lý quặng trưởng và phó quặng trưởng Trương Kính Tùng, đây là hai người quản lý có tiếng, đặc biệt là Trương Kính Tùng sau này sẽ trở thành thư ký của mỏ than, trong nhiệm kỳ này hướng đến cùng nhau, mọi người đều đồng lòng hợp sức, thật mau khiến sản lượng than thô tăng gấp bốn lần.
Đây là nhân vật được báo chí viết rất nhiều và được tỉnh thành tuyên dương.
Trong hai năm cầm quyền của Trương Kính Tùng, phải nói là mỏ than Kim Thủy này hô mưa gọi gió, sinh cơ bừng bừng. Đáng tiếc, không bao lâu Trương Kính Tùng bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà qua đời, Lý quặng trưởng cũng vì bệnh tim không thể đảm nhiệm công việc nên chủ động xin nghỉ hưu sớm.
Người dân ở mỏ than này có bàn tán nói nếu hai ông này còn đương chức thì tương lai mỏ than này có thể trở thành mỏ vàng.
Đương nhiên, Vệ Mạnh Hỉ không cho rằng mình có năng lực thay đổi hướng lịch của lịch sử, điều duy nhất cô có thể làm chính là bảo vệ những đứa con của mình và làm chúng có một cuộc sống tốt đẹp....Nhưng cô không nghĩ rằng, có đôi khi cô không thể nhưng nhưng người bên cạnh cô lại là người có thể.
Chọn ngày lành tháng tốt, trên danh nghĩa là bán thử nhưng trên thực tế không có cách nào khua chiêng múa trống để triển khai, Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể dọn ra mấy chiếc ghế dài nhỏ, ngồi dưới gốc cây sơn trà gọt khoai tây, thái hành, cố tình làm thật chậm để người qua đường có thể nhìn thấy.
Nhưng cô đánh giá quá cao lòng hiếu kỳ của người đi đường, đặc biệt là nhóm nam công nhân đi ngang qua cửa, dù sao thì người sống ở nơi này chỉ yếu là quặng tẩu, người đứng đắn ai đâu đi nhìn vợ của công nhân? Cho dù vô tình nhìn thấy cũng không đoán được đó có phải là tiệm cơm nhỏ hay không, nó đến tiệm cơm thì ở đây có tiệm cơm của Lưu Hồng Cúc là nổi tiếng nhất.
Vệ Mạnh Hỉ lại càng không thể gặp lại và hỏi “Đồng chí, muốn ăn cơm sao?”, cô cũng đã thử hỏi vài người và đều nhận câu trả lời không, họ còn nhanh chân chạy đi giống như cô là hổ dữ ăn thịt người.
Nói xem, có phải lạ lắm không?
Ngồi cả buổi sáng không có một người khác nào, Vệ Mạnh Hỉ không đợi nữa, tự mình ăn luôn đi.
Tưởng sẽ làm ăn được nên cô nấu sẵn nguyên một nồi cơm, hiện tại hối hận vì nấu quá nhiều, thời tiết lại nóng, không có tủ lạnh nên thế nào cũng dễ bị thiu.
Gạo là được đổi ở trạm lương thực bằng phiếu lương thực, mỗi lần như vậy sẽ trộn lương thực tinh với lương thực thô với nhau, lãng phí quá lương thực tinh chính là thiên lôi đánh xuống a.
Đổ ra nửa nổi rồi lấy ra hai quả trứng gà, chuẩn bị xong hành lá thái nhỏ, nửa cân thịt mới mua hồi sáng là phần thịt đùi sau, lựa phần ngon nhất Vệ Mạnh Hỉ cắt ra một miếng rồi bằm ra rồi làm món cơm chiên trứng với thịt.
Có thịt, có trứng, cơm lại mềm mềm, mặc dù không có ớt cay nhưng còn thơm hơn mùi ớt cay, nhóm tiểu gia hỏa ăn đến miệng bóng nhẫy dầu, một chén là đủ với bọn nó ư????
Từ khi có chiếc giường của riêng mình, Vệ Mạnh Hỉ phát hiện thói quen sinh hoạt của bọn nhãi con đã cải thiện rất nhiều, trước khi sẽ lười biếng rửa chân nên giả vờ ngủ, hiện tại thì không có như vậy, đem bàn chải đi đánh răng đàng hoàng, còn rửa chân thật sạch, bởi vì ai cũng có một bộ đệm chăn nhỏ, để dơ thì bọn nó sẽ đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất