Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 92: Lý Khuê Dũng

Trước Sau
“Bạch bạch bạch”.

Theo một tràng tiếng vỗ tay, mọi người quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào có vài người đứng ở trước cửa phòng tài vụ, tất cả đều ăn mặc quần áo cán bộ.

Người vỗ tay chính là một nam trung niên khoảng trên 50 tuổi, tóc vuốt ngược, trán dồ như một vĩ nhân.

“Lý quặng trưởng”, có người nhận ra liền chạy nhanh ra thấp giọng chào hỏi rồi chậm rãi lui sang một bên, Vệ Mạnh Hỉ bế đứa nhỏ đứng ra ngoài.

Lý Khuê Dũng đi tới, chủ động đưa tay ra chào hỏi Vệ Mạnh Hỉ.

Vệ Mạnh Hỉ lịch sự lắc đầu, trên thực tế cô là vợ của “Lục Triển Nguyên” nên có chút kiêng kị đối với nhà họ Lý. Lý Mạc Lỵ là cô gái bị chiều thành hư, luôn cho rằng nếu bản thân mình thích người đó thì người đó phải thích lại mình gấp bội, nếu không thì chính là cặn bã.

Nhưng một là Lý quặng trưởng đã là người trưởng thành, đặc biệt là Lý quặng trưởng là một chiến binh cách mạng đã được chứng minh trong trận chiến đẫm máu trên chiến trường, từng đàn áp những “kẻ cặn bã” một cách bừa bãi, có vẻ khá hẹp hòi. Sự thật rốt cuộc là gì và ai là người truyền tin đồn mối tình dang dở của con gái nhà họ Lý và tên tiểu tử nghèo ra bên ngoài, chuyện chưa vào đâu cũng không nói được gì, mà bản thân ông đã từng đi điều tra chưa?

Cũng đúng, với tư cách là một người cha, con gái mình bị người ta “bỏ rơi”, bị người ta hất mặt xuống đất mà giẫm lên, lẽ ra phải tức giận nhưng ông ta chỉ biết trút giận mà không tìm hiểu rõ chân tướng, điều đó cho thấy ông cũng là một người liều lĩnh bốc đồng.

Vệ Mạnh Hỉ tự đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ, nếu ba đứa con gái của mình gặp tình huống này, tuy rằng trong lòng hận không thể băm tên “tra nam” ra làm trăm mảnh nhưng cũng sẽ bình tĩnh lại điều tra chân tướng.

Nghe từ phía người xung quanh, con gái nói gì, và đối phương nói thế nào, ít nhất cô sẽ hỏi thử và xác định thông tin nào là đúng, thông tin nào là sai, thậm chí cô còn tìm ra kẻ nối dối!

Sự yêu thương của cha dành cho con gái là đúng nhưng vì cơn thịnh nộ của ông ta mà hủy hoại đi tương lai của một người, và gián tiếp dẫn đến cái chết của người đó, Vệ Mạnh Hỉ thật sự coi thường ông.

Sự kinh miệt của Vệ Mạnh Hỉ dường như đã được che giấy rất kỹ, nhưng với một người già dặn như Lý Khuê Dũng thì có thể nhìn ra.

Lý Khuê Dũng rất ngạc nhiên, bình thường ông đã quen với việc đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, ai cũng ngưỡng mộ, không ngờ nữ đồng chí đối diện này lại coi thường ông? Ông chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên ông gặp nữ đồng chí này.

“Cô biết tôi?”



Vệ Mạnh Hỉ thu hồi sự khinh bỉ của mình: “Trước kia là không quen, nhưng nghe mọi người gọi ngài là Lý quặng trưởng nên tôi biết ông là ai rồi” đa số các quặng tẩu ở đây cơ hồ không có gặp qua ông, chuyện này cũng là lẽ thường thôi.

Lý Khuê Dũng dừng lại một chút: “Mọi người đừng vây quanh đây nữa, người nên nhận sẽ được trả tiền, chúng tôi nhất định điều tra rõ và cho mọi người một câu trả lời thích đáng”.

Ông hỏi đến người người đàn ông bị mất tiền tên gì, ở ban nào, làm việc mấy ngày trong tháng, và giờ làm thêm là bao lâu?

Ông cẩn thận hỏi, người đàn ông run bần bật, dưới giếng đào than anh từng gặp qua “quan” lớn nhất là đội trưởng, nhân vật lớn này đây là lần đầu tiên anh thấy qua”.

Lý Khuê Dũng hỏi xong mới hiểu hết sự tình, ông gật đầu, lúc này mới hỏi Vệ Mạnh Hỉ là người thân của ai.

“Tôi là người nhà của Lục Quảng Toàn”, Vệ Mạnh Hỉ không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, cũng không có gì phải che dấu hay ngập ngừng khi nói đến tên chồng mình, nếu Lý quặng trưởng này không hiểu đạo lý “công tư phân minh” thì thật là uổng phí sống nhiều năm như vậy!

Những người biết chuyện bát quái ngoài kia như hồi hộp như muốn ngừng thở,nhìn tiểu đồng chí này rồi lại nhìn Lý quặng trưởng, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp.

Vẻ mặt tán thưởng Vệ Mạnh Hỉ vừa rồi của Lý Khuê Dũng lập tức biến mất.

Vốn dĩ mặt của ông đen, thân hình cườn tráng như Trương Phi, sau khi nghe xong vẻ thì sắc mặt càng trở nên tối sầm, tiểu Ô Ô nhanh chóng trốn vào lòng mẹ, sợ quá!

Nếu là đơn độc một mình đối mặt với ông ta, Vệ Mạnh Hỉ có thể sẽ lo lắng nhưng hiện tại trước mặt nhiều người như vậy cô không sợ.

Vệ Mạnh Hỉ bình tĩnh, thong dong vuốt nhẹ mông đứa nhỏ, “Chị Quế Hoa, chúng ta tiếp tục xếp hàng đi, có quặng trưởng ở đây không cần phải sợ. Chúng ta phải tin tưởng, Lý quặng trưởng nhất định sẽ giải quyết công bằng, trước giờ tan tầm mọi người nhất định sẽ nhận được tiền lương”.

“Đúng đúng đúng, nhất định sẽ nhận được, chúng tôi còn phải chờ tiền mua lương thực đêm nay nấu cơm nữa” Một quặng tẩu khác lên tiếng hưởng ứng, sau đó ai cũng lần lượt hô lên cho rằng là vậy.... Quặng trưởng đã đích thân tới, này không phải một tháng tiền lương sao, chỉ bằng một sợi tóc của quặng trưởng a.

Sở dĩ Vệ Mạnh Hỉ dám nói vậy vì cô dám đánh cuộc về cách làm người của Lý Khuê Dũng. Chuyện mà cô nghe về Lý Khuê Dũng ở đời trước dường như có chút mâu thuẫn với Lý quặng trưởng, người đã chèn ép Lục Quảng Toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau