Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Chương 94: Thêm Mắm Dặm Muối

Trước Sau
Cách giải quyết vô cùng thích đáng khiến các quặng tẩu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bị trục xuất ra khỏi vị trí thủ quỷ, đồng nghĩa với việc sau này cô không có cơ hội xuất đầu lộ diện nữa, Khương Mẫn vừa khóc vừa chạy đi.

Đúng vậy, đối với những nữ đồng chí trẻ tuổi mà nói, công tác ở phòng tài vụ là có hội thể hiện và tiếp xúc với nhiều người.

Đương nhiên không tính công nhân đào than, năm nay Khang Mẫn đã 25, việc cấp bách chính là tìm bạn đời kết hôn, mỏ than Kim Thủy cách xa thành phố, quanh năm suốt tháng cũng không có điều kiện gặp nhiều người mới mẻ, huống chi yêu cầu của cô cao, không chỉ muốn bộ dáng tuấn tú, còn phải có công tác và gia cảnh tốt, ít nhất phải là người xuất thân từ gia đình cán bộ.

Là một thủy quỹ cô không chỉ biết tiền lương của tất cả công nhân trong mỏ mà còn biết về hoàn cảnh gia đình của họ. Bây giờ thì hay rồi, tòa lâu đài này đã sụp đỗ, còn phát thông báo cho toàn mỏ than biết, tương lai cô phải làm sao đây?

Cô khóc lóc chạy đến văn phòng báo chí của mỏ than ở tầng 3 “Mạc Lỵ, mình phải làm sao đây?”

Lý Mạc Lỵ không chỉ là giáo viên nhà trẻ, thời gian rảnh rổi cũng sẽ đến văn phòng báo chí của mỏ than làm một biên tập nhỏ, lúc này cô đang sửa lại bản thảo của một công nhân khai thác than ở tuyến đầu viết về cách làm hợp nhất công tác cơ sở mỏ than với thời đại mới, dung hợp với mục tiên hiện đại hóa, dàn ý vô cùng tốt, nếu được truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ nhận được hưởng ứng không nhỏ.

Do công nhân viên chức phía dưới viết nên từ ngữ đơn giản, thậm chí là còn hơi thô tục, rất nhiều câu diễn giải không suông, nội dung cần phải chỉnh sửa rất nhiều.

“Làm sao vậy?”

“Là ba của cậu mắng mình một trận, còn đem mình trục xuất khỏi cương vị, mình trở về có thể làm gì a?”Khang Mẫn và Lý Mạc Lỵ là bạn tốt nhiều năm, cùng một lớp từ thời đi nhà trẻ, còn ở cùng ký túc xá ở mỏ than, ngày thường đi đi lại lại vẫn luôn có nhau.

Nói đến ba mình, Lý Mạc Lỵ nhíu mày “Ba mình không phải loại người dùng việc công để báo thù riêng, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Mình biết chú không phải loại người như vậy, mình không có ý kia, chính từ lúc nhỏ mình đi nhà cậu, chú ấy....” Vào tiểu học là cô đã đến nhà Lý Mạc Lỵ chơi, cô liền biết ông không thích cô.



Bất kể là ngoại hình hay sự thông minh so ra không đều không kém Lý Mạc Lỵ, nhưng từ lúc đi nhà trẻ, mỗi lần đến ngày biểu diễn văn nghệ quốc tế thiếu nhi thì vị trí múa dẫn đầu và giới thiệu chương trình, những chuyện tốt này chưa bao giờ đến lượt cô. Đến học sơ hay cao trung thì ánh mắt của nam sinh đều dồn trên người Lý Mạc Lỵ, vẫn không nhìn đến sự tồn tại của cô.

Sau này đi làm, cô mới biết cha của Lý Mạc Lỵ không phải là quân nhân xuất ngũ bình thường mà là quặng trưởng có tiếng ở mỏ than Kim Thủy nên việc đối xử đãi ngộ năm qua cũng có thể lý giải được. Nhưng mối quan hệ bạn bè này của cô và Lý Mạc Lỵ vẫn chưa được Lý Khuê Dũng xem trọng.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Mạc Lỵ nghe người ta nói về cha cô, hai cha con cũng không quá quan tâm, “Là ai kiếm chuyện với cậu hả?”

“Còn có thể là ai vô đây, chính là Vệ Mạnh Hỉ, vợ của Lục Quảng Toàn!” Khang Mẫn vốn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng hôm nay giọng nói có chút tức giận.

“Cô ta?” Lý Mạc Lỵ đặt bản thảo xuống, “Cô ta đổ lỗi cho cậu đưa thiếu tiền?”

“Rõ ràng là công nhân kia lén giấu hai đồng tiền, cô ta cố ý nói tớ đưa thiếu cho hắn hai đồng, mình làm nhiều năm ở phòng tài vụ như vậy, Mạc Lỵ cậu nói xem không lẽ mình là loại người đó sao?”

Đầu tiên, với tư cách là bạn tốt nhiều năm, Lý Mạc Lỵ tin tưởng cô không phải loại người như vậy. Thứ hai, cha mẹ Khang Mẫn là công nhân viên chức, cô là con gái một nên điều kiện sinh hoạt của cô không kém so với người khác, căn bản không thiếu hai đồng tiền kia.

“Ba mình trách oan cậu, cậu về trước đi, để buổi tối mình nói chuyện lại với ba, cậu đừng tức giận nữa”.

Khang Mẫn đi được hai bước rồi bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại: “Mình nghe nói Vệ Mạnh Hỉ kia nha, cùng chúng ta không giống nhau”.

Quả nhiên, lòng hiếu kì của Lý Mạc Lỵ nổi lên, “Là chỗ nào không giống?” Trừ bỏ ăn mặc quê mùa, không có học thức, những cái này là điều kiện khách quan tạo nên.

“Miệng cô ta nói chuyện không đứng đắn, vừa rồi mình nghe thấy cô ta nói chuyện với mấy quặng tẩu bên ngoài cửa sổ, nói cậu….” Khang Mẫn dừng một chút, “Ưm…. Với quan hệ giữa hai chúng ta, mình cũng không sợ cậu sinh khí, cô ta nói cậu hiện tại vẫn còn không biết xấu hổ đeo đuổi nam nhân của cô ta, nói Lục Quảng Toàn tình nguyện cưới cô ta cũng không cần cậu, còn nói cậu xứng đáng bị vậy”.

Lý Mạc Lỵ lập tức đen mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau