[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 2:
Một cô gái nông thôn, làm sao có thể giúp chồng là cán bộ phân công ở tỉnh thành thăng tiến được?
Chuyện này bắt nguồn từ thân thế của Bùi Tú. Tuy nhiên, trong tiểu thuyết lại miêu tả rất mơ hồ, nguyên chủ cũng không có bằng chứng rõ ràng, tình tiết chi tiết thì cần Bùi Tú hiện tại tự mình điều tra.
“Mụ lười! Mấy giờ rồi mà còn không dậy nấu cơm sáng? Cô về làm dâu nhà chúng tôi là định làm bà hoàng chắc? Con trai tôi là sinh viên mà lại cưới loại tốt nghiệp cấp hai như cô, đã đủ thiệt thòi rồi. Cô vừa mới gả về được một tháng đã lộ cái đuôi lười biếng ra rồi! Trước đây siêng năng chỉ là giả vờ thôi!”
Một giọng nói thô lỗ cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Tú, làm không khí yên tĩnh của làng quê buổi sáng sớm thêm phần bực bội. Đó là mẹ của Cao Lượng, cũng là mẹ chồng của Bùi Tú - Lưu Phượng Lan.
Mới gả về đây một tháng, Bùi Tú đã bị Lưu Phượng Lan sai khiến từ việc đồng áng đến việc nhà. Thậm chí, tiền tiết kiệm trước khi kết hôn cũng bị bà ta thu hết 3000 đồng.
Buổi sáng mùa hè, trời thường sáng sớm, nhưng lúc này trời vẫn còn tối mờ. Không có đồng hồ, nhưng Bùi Tú đoán lúc này chỉ tầm 4 giờ rưỡi.
Thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, ăn thì không bằng lợn, làm thì nhiều hơn trâu! Nhưng Lưu Phượng Lan vẫn không biết đủ, bà ta còn đang nhắm đến số tiền còn lại của Bùi Tú.
Mấy ngày gần đây, bà ta đã lục tung đồ đạc của Bùi Tú lên nhưng vẫn chưa thấy tiền đâu. Chồng bà ta Cao Mãn Tài, nói rằng có lẽ thật sự cô ấy không còn tiền, nhưng bà ta không tin! Bà ta đồng ý để con trai mình cưới Bùi Tú cũng chỉ vì nghe nói cô có tiền.
Ba năm trước, sau khi bà nội Bùi Tú qua đời, cô phải bỏ học vì không thể tiếp tục học hết cấp ba. Sau đó, cô bắt đầu mở một quán ăn vặt nhỏ ở ga tàu và bến tàu.
Hàng xóm của nhà họ Cao cũng bán cá ở ga tàu, từng ghen ghét sinh ý tốt của Bùi Tú mà gây khó dễ, khiến cô phải chuyển quán đến gần bến tàu.
Hàng xóm chỉ bán cá hoa vàng một năm đã đủ tiền xây năm gian nhà ngói. Ghen ghét nhìn Bùi Tú, họ đoán chắc cô cũng đã là hộ có mười nghìn tệ. Cho 3000 đồng mà muốn làm vợ sinh viên, đúng là mơ!
Tối qua, con út của bà ta đòi mua một chiếc xe đạp. Vợ chồng bà đã không thể xoay được 350 đồng để mua chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu, nên đành đánh chủ ý vào số tiền còn lại của Bùi Tú.
Chuyện này bắt nguồn từ thân thế của Bùi Tú. Tuy nhiên, trong tiểu thuyết lại miêu tả rất mơ hồ, nguyên chủ cũng không có bằng chứng rõ ràng, tình tiết chi tiết thì cần Bùi Tú hiện tại tự mình điều tra.
“Mụ lười! Mấy giờ rồi mà còn không dậy nấu cơm sáng? Cô về làm dâu nhà chúng tôi là định làm bà hoàng chắc? Con trai tôi là sinh viên mà lại cưới loại tốt nghiệp cấp hai như cô, đã đủ thiệt thòi rồi. Cô vừa mới gả về được một tháng đã lộ cái đuôi lười biếng ra rồi! Trước đây siêng năng chỉ là giả vờ thôi!”
Một giọng nói thô lỗ cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Tú, làm không khí yên tĩnh của làng quê buổi sáng sớm thêm phần bực bội. Đó là mẹ của Cao Lượng, cũng là mẹ chồng của Bùi Tú - Lưu Phượng Lan.
Mới gả về đây một tháng, Bùi Tú đã bị Lưu Phượng Lan sai khiến từ việc đồng áng đến việc nhà. Thậm chí, tiền tiết kiệm trước khi kết hôn cũng bị bà ta thu hết 3000 đồng.
Buổi sáng mùa hè, trời thường sáng sớm, nhưng lúc này trời vẫn còn tối mờ. Không có đồng hồ, nhưng Bùi Tú đoán lúc này chỉ tầm 4 giờ rưỡi.
Thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, ăn thì không bằng lợn, làm thì nhiều hơn trâu! Nhưng Lưu Phượng Lan vẫn không biết đủ, bà ta còn đang nhắm đến số tiền còn lại của Bùi Tú.
Mấy ngày gần đây, bà ta đã lục tung đồ đạc của Bùi Tú lên nhưng vẫn chưa thấy tiền đâu. Chồng bà ta Cao Mãn Tài, nói rằng có lẽ thật sự cô ấy không còn tiền, nhưng bà ta không tin! Bà ta đồng ý để con trai mình cưới Bùi Tú cũng chỉ vì nghe nói cô có tiền.
Ba năm trước, sau khi bà nội Bùi Tú qua đời, cô phải bỏ học vì không thể tiếp tục học hết cấp ba. Sau đó, cô bắt đầu mở một quán ăn vặt nhỏ ở ga tàu và bến tàu.
Hàng xóm của nhà họ Cao cũng bán cá ở ga tàu, từng ghen ghét sinh ý tốt của Bùi Tú mà gây khó dễ, khiến cô phải chuyển quán đến gần bến tàu.
Hàng xóm chỉ bán cá hoa vàng một năm đã đủ tiền xây năm gian nhà ngói. Ghen ghét nhìn Bùi Tú, họ đoán chắc cô cũng đã là hộ có mười nghìn tệ. Cho 3000 đồng mà muốn làm vợ sinh viên, đúng là mơ!
Tối qua, con út của bà ta đòi mua một chiếc xe đạp. Vợ chồng bà đã không thể xoay được 350 đồng để mua chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu, nên đành đánh chủ ý vào số tiền còn lại của Bùi Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất