Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 29:
“Chuyện gì vậy?”
Triệu Đại Hà vội vàng chạy về, nhìn vào gian nhà phụ, phát hiện đất bên trong đã được đào xới lại.
“Có xẻng không?” Triệu Đại Hà quay lại hỏi.
“Cháu đi tìm!”
Ôn Độ quay người đi tìm xẻng. Ở góc nhà chính của ngôi miếu đổ nát, cậu nhìn thấy một cái xẻng, cậu lập tức cầm lấy nó rồi chạy ra ngoài.
“Chú Triệu, cháu tìm thấy rồi!”
Triệu Đại Hà nhận lấy, bắt đầu xới đất.
Ông ấy muốn xem dưới này chôn thứ gì. Những người khác cũng thấy vậy nên quay lại. Bọn họ thấy Triệu Đại Hà đang bận rộn, quay trở lại xe, lấy xẻng công binh xuống để giúp đỡ.
Không có nhiều dụng cụ nên mọi người thay nhau đào.
Đào được hơn mười phút.
Có người kích động hét lên: “Đào được rồi!”
Mọi người đều tụ lại, muốn xem họ đào được gì. Sau khi bọn họ dọn sạch lớp đất trên cùng, nhìn vào bộ xương nhỏ bé nằm bên trong, ai nấy đều mặt mày u ám, hận không thể bắt được bọn buôn người đem ra xử bắn.
Ôn Độ kiếp trước đã chứng kiến cảnh tượng này, khi đó số thi thể bên trong còn nhiều hơn bây giờ. Em gái cậu và những đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái cậu đều được chôn ở đây.
Kiếp này, bên trong chỉ có ba đứa trẻ.
Ít hơn mười mấy đứa trẻ nằm bên trong.
“Mẹ kiếp! Bọn súc vật này đúng là không phải người! Bắt cóc trẻ em rồi thì phải để chúng sống chứ?” Chôn ở đây là chuyện gì vậy?
Từng người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, mắt đều đỏ hoe.
Bọn họ gọi pháp y đến đưa hài cốt của các bé về.
Khi xuống núi, ở chân núi có vài hộ dân nhìn về phía này với vẻ tò mò.
Ôn Độ nhìn về phía đó, trong mắt lóe lên một tia căm hận mãnh liệt. Cậu vươn tay tóm lấy Triệu Đại Hà, Triệu Đại Hà cau mày, tưởng cậu nhóc này không khỏe.
Ông ấy đang định mở lời thì nghe cậu nhỏ giọng nói: “Trong số những người dân kia có kẻ buôn người.”
“Cháu lại lại ăn nói lung tung. Bọn buôn người đã trốn từ lâu rồi.” Triệu Đại Hà không tin.
Ôn Độ trực tiếp bảo Triệu Đại Hà tự nhìn: “Chú nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen đằng sau ông già kia kìa.”
Triệu Đại Hà ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy người mà Ôn Độ đang chỉ.
“Chú Triệu, đừng nhìn quá lộ liễu, chỉ cần liếc nhìn qua là được rồi.” Ôn Độ lo lắng Triệu Đại Hà sẽ làm hỏng việc.
Triệu Đại Hà ghi nhớ tướng mạo của người đàn ông đó, rồi nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: “Sao cháu biết tên đó là kẻ buôn người?”
Triệu Đại Hà vội vàng chạy về, nhìn vào gian nhà phụ, phát hiện đất bên trong đã được đào xới lại.
“Có xẻng không?” Triệu Đại Hà quay lại hỏi.
“Cháu đi tìm!”
Ôn Độ quay người đi tìm xẻng. Ở góc nhà chính của ngôi miếu đổ nát, cậu nhìn thấy một cái xẻng, cậu lập tức cầm lấy nó rồi chạy ra ngoài.
“Chú Triệu, cháu tìm thấy rồi!”
Triệu Đại Hà nhận lấy, bắt đầu xới đất.
Ông ấy muốn xem dưới này chôn thứ gì. Những người khác cũng thấy vậy nên quay lại. Bọn họ thấy Triệu Đại Hà đang bận rộn, quay trở lại xe, lấy xẻng công binh xuống để giúp đỡ.
Không có nhiều dụng cụ nên mọi người thay nhau đào.
Đào được hơn mười phút.
Có người kích động hét lên: “Đào được rồi!”
Mọi người đều tụ lại, muốn xem họ đào được gì. Sau khi bọn họ dọn sạch lớp đất trên cùng, nhìn vào bộ xương nhỏ bé nằm bên trong, ai nấy đều mặt mày u ám, hận không thể bắt được bọn buôn người đem ra xử bắn.
Ôn Độ kiếp trước đã chứng kiến cảnh tượng này, khi đó số thi thể bên trong còn nhiều hơn bây giờ. Em gái cậu và những đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái cậu đều được chôn ở đây.
Kiếp này, bên trong chỉ có ba đứa trẻ.
Ít hơn mười mấy đứa trẻ nằm bên trong.
“Mẹ kiếp! Bọn súc vật này đúng là không phải người! Bắt cóc trẻ em rồi thì phải để chúng sống chứ?” Chôn ở đây là chuyện gì vậy?
Từng người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, mắt đều đỏ hoe.
Bọn họ gọi pháp y đến đưa hài cốt của các bé về.
Khi xuống núi, ở chân núi có vài hộ dân nhìn về phía này với vẻ tò mò.
Ôn Độ nhìn về phía đó, trong mắt lóe lên một tia căm hận mãnh liệt. Cậu vươn tay tóm lấy Triệu Đại Hà, Triệu Đại Hà cau mày, tưởng cậu nhóc này không khỏe.
Ông ấy đang định mở lời thì nghe cậu nhỏ giọng nói: “Trong số những người dân kia có kẻ buôn người.”
“Cháu lại lại ăn nói lung tung. Bọn buôn người đã trốn từ lâu rồi.” Triệu Đại Hà không tin.
Ôn Độ trực tiếp bảo Triệu Đại Hà tự nhìn: “Chú nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen đằng sau ông già kia kìa.”
Triệu Đại Hà ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy người mà Ôn Độ đang chỉ.
“Chú Triệu, đừng nhìn quá lộ liễu, chỉ cần liếc nhìn qua là được rồi.” Ôn Độ lo lắng Triệu Đại Hà sẽ làm hỏng việc.
Triệu Đại Hà ghi nhớ tướng mạo của người đàn ông đó, rồi nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: “Sao cháu biết tên đó là kẻ buôn người?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất