Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 36:

Trước Sau
“Anh ơi!”

Giọng nói mềm mại còn pha chút trong trẻo.

So với những đứa trẻ cùng tuổi, Ôn Oanh có chút ngốc, người ngoài thường nói vậy. Ôn Độ lại cảm thấy em gái có chút đại trí giả ngu.

Cô bé không ngu, cũng không ngốc, mà là phản ứng chậm hơn một chút so với bạn bè cùng trang lứa. Đạo lý nên hiểu cô bé hiểu hơn ai hết, cô bé cũng có thể phân biệt người tốt người xấu. Chỉ là tính cách cô bé tốt bụng, rộng lượng, sẵn sàng cho người khác cơ hội sửa sai.

“Oanh Oanh, mấy ngày nữa anh phải ra ngoài một chuyến. Lúc anh không ở nhà, ngoại trừ đi học em không được đi đâu cả.” Ôn Độ lo lắng em gái sẽ sợ hãi.

Sáng hôm sau, bà nội nói với cậu rằng tối qua Oanh Oanh ngủ rất ngon, không hề tỉnh dậy giữa đêm. Có vẻ như những ngày qua cô bé hoàn toàn không bị hoảng sợ.

Trái tim rộng lượng của em gái khiến Ôn Độ an tâm.

“Anh đi đâu ạ?” Oanh Oanh nghe anh trai nói sẽ đi vắng, bỗng trở nên lo lắng.

Ánh mắt bồn chồn của cô bé khiến Ôn Độ cảm thấy đây là sự quan tâm của em gái dành cho cậu, trong lòng bỗng thấy ấm áp.

“Anh đi kiếm tiền, kiếm được tiền sẽ mua nhiều váy đẹp cho em.” Ôn Độ biết em gái có một sở thích mà ai cũng biết, đó là thích làm đẹp.

Tốc độ nói của Ôn Oanh hiếm khi nhanh hơn: “Anh đừng đi ra ngoài được không?”

Cô bé sợ anh trai bị bắt nạt giống như kiếp trước.



“Tại sao không cho anh đi ra ngoài? Oanh Oanh sợ bọn buôn người sẽ bắt em đi lần nữa hả?” Ôn Độ cau mày, lo lắng hỏi em gái.

Ôn Oanh lắc đầu: “Oanh Oanh không sợ bọn buôn người, bọn họ không bắt được Oanh Oanh đâu!”

“Vậy sao em không cho anh đi?” Ôn Độ rất tò mò.

Ôn Oanh thở dài thườn thượt: “Anh ơi, anh ngốc quá, ra ngoài sẽ bị người ta lừa đó.”

Ôn Độ bị người ta gọi là cáo cả một đời: “...”

Thôi bỏ đi, cậu không thể giải thích rõ ràng với em gái được.

Dặn dò em gái xong, Ôn Độ đi ra giúp bà nội nấu cơm.

Đợi cơm chín, bà Ôn cau có gọi Ôn Độ: “Đi gọi ba con dậy đi, mấy giờ rồi mà còn không dậy ăn cơm.”

Ôn Độ vào nhà gọi ba.

Ba cậu ngủ tư thế rất phóng khoáng, một chân duỗi ra ngoài. Đừng thấy ba cậu thấp, chỉ cao 1m75, nhưng chân hắn rất dài và còn đặc biệt trắng.

Cậu nhớ hồi nhỏ, người khác đi ra ngoài mặc quần dài, xắn ống quần lên đến đầu gối. Ba cậu ở trong đám người, đôi chân còn trắng muốt hơn cả phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau