Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 49:
Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách đi vào, thấy Ôn Oanh ngồi trên giường đất, tiến lại gần hỏi: “Cậu làm sao vậy? Hôm nay ba cậu tới trường xin phép cho cậu nghỉ, nói gần đây cậu không thể đi học được.”
“Bị bong gân.”
Ôn Oanh đưa cái chân sưng tấy cho Tống Lệ Dĩnh xem.
Tống Lệ Dĩnh nhìn mắt cá chân của cô bé, kinh ngạc thốt lên: “Ui! Nó sưng lên như cái móng giò kho vậy!”
“Bà nội tớ nói, bị thương xương cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, vài ngày nữa là nó sẽ khỏi thôi.” Ôn Oanh hỏi Tống Lệ Dĩnh: “Cậu không về nhà nấu cơm à?”
Ôn Oanh và Tống Lệ Dĩnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tống Lệ Dĩnh tính cách đặc biệt hướng ngoại, hoạt bát như một đứa ngốc, ngày nào cũng đuổi theo con trai trên sân trường.
Đừng nhìn vẻ ngoài lạc quan của cô nhóc, từ khi học mẫu giáo, mỗi sáng sớm cô nhóc đều phải nấu bữa sáng.
Cứ đến mùa đông, tay cô nhóc lại sưng tấy lên, thậm chí nứt nẻ nghiêm trọng.
Ôn Oanh cũng hay bị lạnh, nhưng không nghiêm trọng bằng Tống Lệ Dĩnh.
“Tớ đến để nói cho cậu biết thầy giáo đã cho bài tập gì nè. Nếu cậu không làm bài tập, sau này chắc chắn sẽ không theo kịp bài học đâu.” Tống Lệ Dĩnh lấy sách giáo khoa ra, nói cho Ôn Oanh biết hôm nay thầy giáo đã cho bài tập gì.
Ôn Oanh lấy bút ra viết lại lên vở.
“Được rồi, tớ phải về nhà nấu cơm đây. Một lát nữa mẹ tớ ở ngoài ruộng về, biết tớ không nấu cơm lại đánh tớ nữa.” Lưng của Tống Lệ Dĩnh chi chít những vết thương do mẹ cô nhóc dùng gậy đánh, toàn là những vết bầm tím.
Ba cô nhóc không ở nhà, cô nhóc thường xuyên bị đánh đòn.
Ba cô nhóc ở nhà thì ít bị đánh đòn hơn.
Tống Lệ Dĩnh rất thích ba.
Ôn Oanh vội vàng vẫy tay với cô nhóc: “Vậy thì mau về nấu cơm đi nhé! Chờ chân tớ khỏi hẳn rồi tớ sẽ đến chơi với cậu.”
“Được!”
Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách chạy đi.
Ôn Oanh không có việc gì làm, nên mở sách giáo khoa ra làm bài tập về nhà hôm nay.
Thầy giáo dặn chép chữ mười lần.
Cô bé cầm bút viết từng nét một lên vở. Chữ không đẹp lắm, nhưng rất ngay ngắn.
Ôn Oanh làm xong ngữ văn, lại làm bài tập toán.
Làm xong bài tập, bà nội cũng đã về.
Ba cô bé bước vào nhà, lập tức nằm lên giường than vãn: “Mẹ ơi, sáng mẹ muối dưa cải, chiều lại muối củ cải. Sao không muối riêng ra?”
“Tiểu Độ không ở nhà, mày lấy thúng mang củ cải xuống hầm rau, xếp lên trên để đông lạnh là được. Đến lúc củ cải bị xốp thì uổng công.”
Bà Ôn chẳng quan tâm con trai có mệt hay không.
Từ nhỏ đến lớn, con trai bà chưa từng làm việc tử tế được ngày nào. Trước kia không có đất, mọi người đều làm việc theo công điểm. Hắn quen thói lười biếng, số công điểm kiếm được còn chẳng bằng một đứa trẻ con.
Cháu trai bà mới chín tuổi đã có thể kiếm được một công điểm rồi.
Bà lại nhớ đến cháu trai, không biết Tiểu Độ đã lên xe chưa, nếu lên xe rồi thì giờ này đã đi đến đâu rồi.
Trong nhà, Ôn Oanh cũng đang suy nghĩ miên man, cô bé phát hiện mình bị cảm lạnh.
Rõ ràng trước kia cả năm cô bé không hề bị cảm, vậy mà giờ vừa nhảy xuống xe đã có thể bị trẹo chân, chỉ cần kích động một chút là ngất đi. Mới đi học nửa ngày mà đã bị cảm.
Điều này khiến cô bé nhớ đến câu nói đã nghe được trước khi tỉnh dậy.
“Chẳng lẽ sau này mình thật sự sẽ trở thành một ấm thuốc nhỏ sao?”
Không thể được!
Làm ấm thuốc tốn rất nhiều tiền.
Ôn Oanh hít hít mũi, giả vờ như bản thân không bị cảm.
Đến khi ăn tối, bà Ôn thấy mặt cô bé đỏ bừng, lập tức hỏi: “Ăn cơm mà cũng nóng thế hả con?”
Ôn Oanh gật đầu, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể lắc lư ngã về phía sau.
“Bị bong gân.”
Ôn Oanh đưa cái chân sưng tấy cho Tống Lệ Dĩnh xem.
Tống Lệ Dĩnh nhìn mắt cá chân của cô bé, kinh ngạc thốt lên: “Ui! Nó sưng lên như cái móng giò kho vậy!”
“Bà nội tớ nói, bị thương xương cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, vài ngày nữa là nó sẽ khỏi thôi.” Ôn Oanh hỏi Tống Lệ Dĩnh: “Cậu không về nhà nấu cơm à?”
Ôn Oanh và Tống Lệ Dĩnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tống Lệ Dĩnh tính cách đặc biệt hướng ngoại, hoạt bát như một đứa ngốc, ngày nào cũng đuổi theo con trai trên sân trường.
Đừng nhìn vẻ ngoài lạc quan của cô nhóc, từ khi học mẫu giáo, mỗi sáng sớm cô nhóc đều phải nấu bữa sáng.
Cứ đến mùa đông, tay cô nhóc lại sưng tấy lên, thậm chí nứt nẻ nghiêm trọng.
Ôn Oanh cũng hay bị lạnh, nhưng không nghiêm trọng bằng Tống Lệ Dĩnh.
“Tớ đến để nói cho cậu biết thầy giáo đã cho bài tập gì nè. Nếu cậu không làm bài tập, sau này chắc chắn sẽ không theo kịp bài học đâu.” Tống Lệ Dĩnh lấy sách giáo khoa ra, nói cho Ôn Oanh biết hôm nay thầy giáo đã cho bài tập gì.
Ôn Oanh lấy bút ra viết lại lên vở.
“Được rồi, tớ phải về nhà nấu cơm đây. Một lát nữa mẹ tớ ở ngoài ruộng về, biết tớ không nấu cơm lại đánh tớ nữa.” Lưng của Tống Lệ Dĩnh chi chít những vết thương do mẹ cô nhóc dùng gậy đánh, toàn là những vết bầm tím.
Ba cô nhóc không ở nhà, cô nhóc thường xuyên bị đánh đòn.
Ba cô nhóc ở nhà thì ít bị đánh đòn hơn.
Tống Lệ Dĩnh rất thích ba.
Ôn Oanh vội vàng vẫy tay với cô nhóc: “Vậy thì mau về nấu cơm đi nhé! Chờ chân tớ khỏi hẳn rồi tớ sẽ đến chơi với cậu.”
“Được!”
Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách chạy đi.
Ôn Oanh không có việc gì làm, nên mở sách giáo khoa ra làm bài tập về nhà hôm nay.
Thầy giáo dặn chép chữ mười lần.
Cô bé cầm bút viết từng nét một lên vở. Chữ không đẹp lắm, nhưng rất ngay ngắn.
Ôn Oanh làm xong ngữ văn, lại làm bài tập toán.
Làm xong bài tập, bà nội cũng đã về.
Ba cô bé bước vào nhà, lập tức nằm lên giường than vãn: “Mẹ ơi, sáng mẹ muối dưa cải, chiều lại muối củ cải. Sao không muối riêng ra?”
“Tiểu Độ không ở nhà, mày lấy thúng mang củ cải xuống hầm rau, xếp lên trên để đông lạnh là được. Đến lúc củ cải bị xốp thì uổng công.”
Bà Ôn chẳng quan tâm con trai có mệt hay không.
Từ nhỏ đến lớn, con trai bà chưa từng làm việc tử tế được ngày nào. Trước kia không có đất, mọi người đều làm việc theo công điểm. Hắn quen thói lười biếng, số công điểm kiếm được còn chẳng bằng một đứa trẻ con.
Cháu trai bà mới chín tuổi đã có thể kiếm được một công điểm rồi.
Bà lại nhớ đến cháu trai, không biết Tiểu Độ đã lên xe chưa, nếu lên xe rồi thì giờ này đã đi đến đâu rồi.
Trong nhà, Ôn Oanh cũng đang suy nghĩ miên man, cô bé phát hiện mình bị cảm lạnh.
Rõ ràng trước kia cả năm cô bé không hề bị cảm, vậy mà giờ vừa nhảy xuống xe đã có thể bị trẹo chân, chỉ cần kích động một chút là ngất đi. Mới đi học nửa ngày mà đã bị cảm.
Điều này khiến cô bé nhớ đến câu nói đã nghe được trước khi tỉnh dậy.
“Chẳng lẽ sau này mình thật sự sẽ trở thành một ấm thuốc nhỏ sao?”
Không thể được!
Làm ấm thuốc tốn rất nhiều tiền.
Ôn Oanh hít hít mũi, giả vờ như bản thân không bị cảm.
Đến khi ăn tối, bà Ôn thấy mặt cô bé đỏ bừng, lập tức hỏi: “Ăn cơm mà cũng nóng thế hả con?”
Ôn Oanh gật đầu, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể lắc lư ngã về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất