Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 41:
Gãy cánh nửa đường? Không lẽ lại là một người xem tử vi? La Thường nghĩ.
Cô liền hỏi: "Đại sư đó chỉ nói với bác như vậy thôi? Không nói gì khác à? Ví dụ như cách giải quyết?”
“Nói rồi, bảo thằng bé ở phòng ngủ phía đông, bác làm theo lời ông ấy. Nhưng bác cảm thấy, vẫn không ổn, thằng bé luôn đau đầu, không muốn đi ra ngoài giao tiếp với người khác, không còn vui vẻ như trước.”
“Trước đây con trai bác thế nào?” La Thường lại hỏi.
“Con trai bác rất giỏi, từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân về trường đại học ở đây làm trợ giảng, lúc đầu bác và vợ bác rất vui mừng, ai ngờ nó lại biến thành như bây giờ.”
Ông Khâu nhắc đến con trai lần nữa, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
So với ông ấy, La Thường bình tĩnh hơn, cô không vội vàng mà nói: “Bác nói ngày tháng năm sinh của con trai bác đi, cháu xem thử.”
Ông Khâu vội vàng nói, La Thường im lặng một lúc, ông Khâu cũng không dám quấy rầy cô.
Một lát sau, La Thường mới nói: “Quả thực vào lúc ba mươi tuổi có một cửa ải. Trái lại cũng không cần quá vội vàng, nhân tài trong đời phân thành ba, mỗi thứ chiếm một phần ba, dù số mệnh có xấu đến đâu, cũng chỉ là yếu tố quyết định một phần ba.”
“Nếu là loại gãy cánh giữa đường giống thế này, loại mệnh cách này, có thể liên quan đến bệnh tật ẩn.”
“Từ tình huống cung bệnh của con trai bác, quả thực có vấn đề, chủ yếu là do gan. Chờ cháu gặp mặt, sẽ bắt mạch xác nhận lại.”
“Chỉ cần là bệnh, có thể can thiệp bằng phương pháp y tế, làm hết sức mình, nếu chữa khỏi bệnh, có lẽ cửa ải này sẽ qua.”
“Đó là tác dụng của sức người. Người xưa từng nói, cố gắng hết sức, rồi mới nghe theo mệnh trời, thực ra chính là nói mệnh trời không quyết định tất cả.”
Lời nói của cô, trước đây ông Khâu chưa từng nghe qua, mấy câu này cũng giảm bớt lo lắng trong lòng của ông.
“Vậy thì tốt quá, bác cũng cảm thấy, con trai có thể là bị bệnh gì đó, nhưng từ nhỏ thằng bé đã bị quản thúc quá nhiều, bây giờ có chuyện gì cũng không muốn nói với vợ chồng bác. Cho nên đến bây giờ bác cũng không rõ lắm, nó nghĩ gì trong lòng, cơ thể bị bệnh ở đâu. Bảo nó đi kiểm tra, nó lại không đi...”
Nói đến đây, ông Khâu thở dài.
Sau đó ông ấy cũng nghĩ đến khó khăn mà La Thường đang gặp phải, ông ấy muốn có quan hệ tốt với cô, sau này có thể thường xuyên lui tới, liền nhiệt tình hỏi về kế hoạch của La Thường.
La Thường nhìn cảnh vật xung quanh con đường Sơn Hà, không giấu giếm ý định của mình: “Có lẽ sẽ mở một phòng khám, cháu thấy con đường Sơn Hà này rất tốt.”
Cô liền hỏi: "Đại sư đó chỉ nói với bác như vậy thôi? Không nói gì khác à? Ví dụ như cách giải quyết?”
“Nói rồi, bảo thằng bé ở phòng ngủ phía đông, bác làm theo lời ông ấy. Nhưng bác cảm thấy, vẫn không ổn, thằng bé luôn đau đầu, không muốn đi ra ngoài giao tiếp với người khác, không còn vui vẻ như trước.”
“Trước đây con trai bác thế nào?” La Thường lại hỏi.
“Con trai bác rất giỏi, từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân về trường đại học ở đây làm trợ giảng, lúc đầu bác và vợ bác rất vui mừng, ai ngờ nó lại biến thành như bây giờ.”
Ông Khâu nhắc đến con trai lần nữa, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
So với ông ấy, La Thường bình tĩnh hơn, cô không vội vàng mà nói: “Bác nói ngày tháng năm sinh của con trai bác đi, cháu xem thử.”
Ông Khâu vội vàng nói, La Thường im lặng một lúc, ông Khâu cũng không dám quấy rầy cô.
Một lát sau, La Thường mới nói: “Quả thực vào lúc ba mươi tuổi có một cửa ải. Trái lại cũng không cần quá vội vàng, nhân tài trong đời phân thành ba, mỗi thứ chiếm một phần ba, dù số mệnh có xấu đến đâu, cũng chỉ là yếu tố quyết định một phần ba.”
“Nếu là loại gãy cánh giữa đường giống thế này, loại mệnh cách này, có thể liên quan đến bệnh tật ẩn.”
“Từ tình huống cung bệnh của con trai bác, quả thực có vấn đề, chủ yếu là do gan. Chờ cháu gặp mặt, sẽ bắt mạch xác nhận lại.”
“Chỉ cần là bệnh, có thể can thiệp bằng phương pháp y tế, làm hết sức mình, nếu chữa khỏi bệnh, có lẽ cửa ải này sẽ qua.”
“Đó là tác dụng của sức người. Người xưa từng nói, cố gắng hết sức, rồi mới nghe theo mệnh trời, thực ra chính là nói mệnh trời không quyết định tất cả.”
Lời nói của cô, trước đây ông Khâu chưa từng nghe qua, mấy câu này cũng giảm bớt lo lắng trong lòng của ông.
“Vậy thì tốt quá, bác cũng cảm thấy, con trai có thể là bị bệnh gì đó, nhưng từ nhỏ thằng bé đã bị quản thúc quá nhiều, bây giờ có chuyện gì cũng không muốn nói với vợ chồng bác. Cho nên đến bây giờ bác cũng không rõ lắm, nó nghĩ gì trong lòng, cơ thể bị bệnh ở đâu. Bảo nó đi kiểm tra, nó lại không đi...”
Nói đến đây, ông Khâu thở dài.
Sau đó ông ấy cũng nghĩ đến khó khăn mà La Thường đang gặp phải, ông ấy muốn có quan hệ tốt với cô, sau này có thể thường xuyên lui tới, liền nhiệt tình hỏi về kế hoạch của La Thường.
La Thường nhìn cảnh vật xung quanh con đường Sơn Hà, không giấu giếm ý định của mình: “Có lẽ sẽ mở một phòng khám, cháu thấy con đường Sơn Hà này rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất