Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 45:
Bây giờ nghe La Thường nói một câu, suy nghĩ trong lòng ông ấy cũng thay đổi.
La Thường nói đúng, người mất đi thì chẳng còn gì cả.
“Bác hiểu rồi, bác sẽ tìm cơ hội nói chuyện với vợ mình.” Ông Khâu nói.
La Thường gật đầu: “Nói chuyện tử tế, đừng nói với Tiểu An về bệnh tình của anh ấy.”
“Yên tâm, bác sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Ông Khâu định cho con trai uống vài thang thuốc do La Thường kê trước, nếu có hiệu quả, chẳng hạn như chứng mất ngủ của Tiểu An có chuyển biến tốt, ông ấy mới dễ dàng nói chuyện với vợ.
Bởi vì ông ấy hiểu rõ, nếu chưa có hiệu quả, mà ông ấy trực tiếp chuyển lời của La Thường cho vợ mình là cô giáo Điền, thì cô giáo Điền sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng La Thường đang phóng đại.
“Số tiền này không nhiều, cháu cầm lấy trước đi.” Ông Khâu đưa tay vào túi, rút ra một xấp tiền, lấy ra năm tờ mười đồng, định đưa cho La Thường.
Ông ấy cũng không chắc nên đưa cho La Thường bao nhiêu tiền, nghĩ đến hiện tại lương tháng của người bình thường chỉ khoảng bốn mươi năm mươi, năm mươi sáu mươi, nên ông ấy đưa cho La Thường năm mươi đồng.
“Lần này chỉ vậy thôi.” La Thường cười lấy ra hai mươi đồng, đẩy phần còn lại trở lại, bảo ông Khâu cầm về.
Ông Khâu từ chối vài lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của La Thường, đã cầm lại ba mươi đồng.
Hai người đi dọc theo đường Sơn Hà khoảng mười lăm phút, La Thường nhìn thấy một ngôi nhà đặc biệt. Ngôi nhà này trông giống như một cửa tiệm truyền thống cũ, dọc theo đường phố là một dãy nhà gạch ngói, có mái hiên cong. Ngoài cửa có một khoảng đất bằng phẳng, trước cửa trồng cây bạch quả, tuổi đời khoảng bốn năm mươi năm trở lên.
Ông Khâu thấy cô nhìn hơi lâu, lập tức nói: “Sao thế, hứng thú với chỗ này à?”
La Thường lắc đầu: “Không ạ, chỉ xem thôi. Căn nhà này không tệ, trước đây chắc là cửa tiệm phải không?”
Thật ra cô không muốn thuê loại nhà này, chủ nhà có muốn cho thuê hay không là một chuyện, còn tiền trong tay cô cũng không đủ.
Ông Khâu nói: “Mắt nhìn của cháu không tệ, trước đây người ở ngôi nhà này là của một gia đình giàu có, phần trước là cửa tiệm, phần sau là xưởng sản xuất. Hai mươi năm trước, ngôi nhà này bị tịch thu, bên trong sân được xây thêm rất nhiều nhà nhỏ, có hơn mười hộ gia đình ở đó, ngôi nhà cũng bị sửa lại không còn giống như trước. Bảy tám năm trước, ngôi nhà này mới được chủ cũ mua lại, sau đó lại phá bỏ và sửa chữa, mới thành hình như bây giờ.”
Ông Khâu lại cùng La Thường xem thêm một lúc, đến giao lộ, hai người chia tay.
Ông Khâu đi đến tiệm thuốc do bác sĩ Chu giới thiệu để lấy thuốc, La Thường đứng ở ven đường đợi xe buýt. Có một chuyến xe buýt số 6 chạy thẳng đến khu nhà ở của La Thường.
La Thường nói đúng, người mất đi thì chẳng còn gì cả.
“Bác hiểu rồi, bác sẽ tìm cơ hội nói chuyện với vợ mình.” Ông Khâu nói.
La Thường gật đầu: “Nói chuyện tử tế, đừng nói với Tiểu An về bệnh tình của anh ấy.”
“Yên tâm, bác sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Ông Khâu định cho con trai uống vài thang thuốc do La Thường kê trước, nếu có hiệu quả, chẳng hạn như chứng mất ngủ của Tiểu An có chuyển biến tốt, ông ấy mới dễ dàng nói chuyện với vợ.
Bởi vì ông ấy hiểu rõ, nếu chưa có hiệu quả, mà ông ấy trực tiếp chuyển lời của La Thường cho vợ mình là cô giáo Điền, thì cô giáo Điền sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng La Thường đang phóng đại.
“Số tiền này không nhiều, cháu cầm lấy trước đi.” Ông Khâu đưa tay vào túi, rút ra một xấp tiền, lấy ra năm tờ mười đồng, định đưa cho La Thường.
Ông ấy cũng không chắc nên đưa cho La Thường bao nhiêu tiền, nghĩ đến hiện tại lương tháng của người bình thường chỉ khoảng bốn mươi năm mươi, năm mươi sáu mươi, nên ông ấy đưa cho La Thường năm mươi đồng.
“Lần này chỉ vậy thôi.” La Thường cười lấy ra hai mươi đồng, đẩy phần còn lại trở lại, bảo ông Khâu cầm về.
Ông Khâu từ chối vài lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của La Thường, đã cầm lại ba mươi đồng.
Hai người đi dọc theo đường Sơn Hà khoảng mười lăm phút, La Thường nhìn thấy một ngôi nhà đặc biệt. Ngôi nhà này trông giống như một cửa tiệm truyền thống cũ, dọc theo đường phố là một dãy nhà gạch ngói, có mái hiên cong. Ngoài cửa có một khoảng đất bằng phẳng, trước cửa trồng cây bạch quả, tuổi đời khoảng bốn năm mươi năm trở lên.
Ông Khâu thấy cô nhìn hơi lâu, lập tức nói: “Sao thế, hứng thú với chỗ này à?”
La Thường lắc đầu: “Không ạ, chỉ xem thôi. Căn nhà này không tệ, trước đây chắc là cửa tiệm phải không?”
Thật ra cô không muốn thuê loại nhà này, chủ nhà có muốn cho thuê hay không là một chuyện, còn tiền trong tay cô cũng không đủ.
Ông Khâu nói: “Mắt nhìn của cháu không tệ, trước đây người ở ngôi nhà này là của một gia đình giàu có, phần trước là cửa tiệm, phần sau là xưởng sản xuất. Hai mươi năm trước, ngôi nhà này bị tịch thu, bên trong sân được xây thêm rất nhiều nhà nhỏ, có hơn mười hộ gia đình ở đó, ngôi nhà cũng bị sửa lại không còn giống như trước. Bảy tám năm trước, ngôi nhà này mới được chủ cũ mua lại, sau đó lại phá bỏ và sửa chữa, mới thành hình như bây giờ.”
Ông Khâu lại cùng La Thường xem thêm một lúc, đến giao lộ, hai người chia tay.
Ông Khâu đi đến tiệm thuốc do bác sĩ Chu giới thiệu để lấy thuốc, La Thường đứng ở ven đường đợi xe buýt. Có một chuyến xe buýt số 6 chạy thẳng đến khu nhà ở của La Thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất