Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 47:
Trong đầu cô vẫn còn ký ức của nguyên chủ, nên cô biết, ba bốn năm nữa, nhà máy của ba La sẽ phá sản, ba La cũng sẽ bị mất việc. Chuyện này đã gây ra một cú sốc tinh thần lớn cho ba La, vài năm sau khi mất việc, ông đột nhiên bị tai biến mạch máu não dẫn đến liệt nửa người.
Ông lâm bệnh, trụ cột gia đình cũng không còn.
Anh trai của La Thường muốn gánh vác trách nhiệm, nhưng gánh nặng gia đình quá lớn, lương không đủ chi tiêu. Vì vậy, vào ban ngày anh ấy làm việc ở nhà máy tối còn phải đi bán hàng rong, cứ bận rộn đến ba mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ.
Trong thời gian đó, hôn nhân của nguyên chủ cũng không suôn sẻ, bởi vì chuyện của em gái nuôi nhà họ Trương kia, còn bởi vì cô ấy mãi không có con.
Nhà mẹ gặp chuyện, cô ấy không thể giúp đỡ, cô ấy được giáo dục quá tốt, trong tranh cãi gia đình, những người được giáo dục tốt không có tính công kích, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Thời gian dài trôi qua, cô ấy cảm thấy mình là một người vô dụng, đã nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử. Năm 29 tuổi, một cơn sốt cao do viêm phổi đã cướp đi mạng sống của cô ấy.
Nhưng trong mắt La Thường, có lẽ nguyên chủ thật sự không muốn sống nữa, không còn ý chí sống, nếu không, cô ấy sẽ không chết.
Lúc La Thường xuyên đến, người mai mối vừa mới giới thiệu nguyên chủ cho Tiểu Trương, hai người chỉ gặp nhau hai lần, cũng chưa nắm tay.
Thời điểm này đối với La Thường là rất tốt. Nếu thật sự đã nắm tay người đàn ông đó, cô chỉ có thể nói là xui xẻo.
La Thường thở dài,xếp lại tiền, bỏ vào phong bì cất đi.
Sáng hôm sau, cô đi làm như thường lệ, ngày hôm đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nhưng gần đến giờ tan làm, trưởng khoa của khoa y tế đến khoa y học cổ truyền, trò chuyện với bác sĩ Chu và một vài bác sĩ khác, La Thường không rõ nội dung cụ thể là gì, cô cũng không đợi, đến giờ là cầm túi về nhà.
Thực ra cô không cần suy nghĩ sâu sắc cũng có thể đoán ra, chắc chắn chuyện cắt giảm nhân sự sẽ xảy ra trong vòng vài ngày này.
Đi được nửa đường, trời bắt đầu mưa phùn. La Thường liền đi đường tắt về nhà.
Dọc đường Sơn Hà, cũng bắt đầu mưa, ông Khâu cầm một chiếc ô đen, bước ra từ cửa một nhà mặt phố. Ông ấy vừa mới hỏi thăm, nhà này thực sự muốn cho thuê nhà, nhà hơi cũ, phải sơn sửa lại mới dùng được. Diện tích 60 mét vuông, chủ nhà muốn 15 đồng một tháng tiền thuê nhà.
Giá này, thực ra cũng không tệ. La Thường thuê nhà để mở phòng khám, thuộc loại nhà kinh doanh, giá sẽ cao hơn. Nếu là để ở, không kinh doanh, thì nhà 50, 60 mét vuông thường chỉ cần 9 hoặc 10 đồng là có thể thuê được.
Ông lâm bệnh, trụ cột gia đình cũng không còn.
Anh trai của La Thường muốn gánh vác trách nhiệm, nhưng gánh nặng gia đình quá lớn, lương không đủ chi tiêu. Vì vậy, vào ban ngày anh ấy làm việc ở nhà máy tối còn phải đi bán hàng rong, cứ bận rộn đến ba mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ.
Trong thời gian đó, hôn nhân của nguyên chủ cũng không suôn sẻ, bởi vì chuyện của em gái nuôi nhà họ Trương kia, còn bởi vì cô ấy mãi không có con.
Nhà mẹ gặp chuyện, cô ấy không thể giúp đỡ, cô ấy được giáo dục quá tốt, trong tranh cãi gia đình, những người được giáo dục tốt không có tính công kích, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Thời gian dài trôi qua, cô ấy cảm thấy mình là một người vô dụng, đã nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử. Năm 29 tuổi, một cơn sốt cao do viêm phổi đã cướp đi mạng sống của cô ấy.
Nhưng trong mắt La Thường, có lẽ nguyên chủ thật sự không muốn sống nữa, không còn ý chí sống, nếu không, cô ấy sẽ không chết.
Lúc La Thường xuyên đến, người mai mối vừa mới giới thiệu nguyên chủ cho Tiểu Trương, hai người chỉ gặp nhau hai lần, cũng chưa nắm tay.
Thời điểm này đối với La Thường là rất tốt. Nếu thật sự đã nắm tay người đàn ông đó, cô chỉ có thể nói là xui xẻo.
La Thường thở dài,xếp lại tiền, bỏ vào phong bì cất đi.
Sáng hôm sau, cô đi làm như thường lệ, ngày hôm đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nhưng gần đến giờ tan làm, trưởng khoa của khoa y tế đến khoa y học cổ truyền, trò chuyện với bác sĩ Chu và một vài bác sĩ khác, La Thường không rõ nội dung cụ thể là gì, cô cũng không đợi, đến giờ là cầm túi về nhà.
Thực ra cô không cần suy nghĩ sâu sắc cũng có thể đoán ra, chắc chắn chuyện cắt giảm nhân sự sẽ xảy ra trong vòng vài ngày này.
Đi được nửa đường, trời bắt đầu mưa phùn. La Thường liền đi đường tắt về nhà.
Dọc đường Sơn Hà, cũng bắt đầu mưa, ông Khâu cầm một chiếc ô đen, bước ra từ cửa một nhà mặt phố. Ông ấy vừa mới hỏi thăm, nhà này thực sự muốn cho thuê nhà, nhà hơi cũ, phải sơn sửa lại mới dùng được. Diện tích 60 mét vuông, chủ nhà muốn 15 đồng một tháng tiền thuê nhà.
Giá này, thực ra cũng không tệ. La Thường thuê nhà để mở phòng khám, thuộc loại nhà kinh doanh, giá sẽ cao hơn. Nếu là để ở, không kinh doanh, thì nhà 50, 60 mét vuông thường chỉ cần 9 hoặc 10 đồng là có thể thuê được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất