Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu
Chương 3:
Lâm Du thở dài, chỗ duy nhất trước mắt mà cô có thể đến chính là xưởng may, cũng không biết là có thể vào ở được hay không nữa, rốt cuộc cô cũng chỉ là nhân viên tạm thời mà thôi.
Nhưng cô đã làm nhiều năm như vậy, chủ nhiệm phân xưởng nói không chừng sẽ đồng ý, đến lúc đó cô cầu xin đối phương nhiều một chút là sẽ ổn. Vì thế Lâm Du liền một mình xác theo túi đồ đi về hướng xưởng may.
Xưởng may nằm ở phía đông còn nhà Lâm Du lại ở phía nam, khoảng cách ước chừng cũng khoảng 7 đến 8 km, ngày thường cô đều đi nhờ xe của chị học, rất ít khi phải tự mình đi bộ.
Phải đi đến khoảng hai ba tiếng đồ hồ Lâm Du mới tới nơi.
Nhìn thấy phân xưởng đã tối đen trước mắt, Lâm Du gõ vang cửa bảo vệ.
Bảo vệ lúc này đã ngủ say, nhìn thấy có người gõ cửa, không kiên nhẫn đốt nến rồi lại không kiên nhẫn mở cửa kính:
“ Tối rồi, còn đến làm gì?”
Chỉ là nhìn thấy người đến là một bé xinh đẹp, bác bảo vệ lập tức liền bình tĩnh lại.
“ Lần sau nhớ về sớm một chút.”
Bác bảo vệ cho rằng Lâm Du cũng ở trong ký túc xá.
Lâm Du cũng không giải thích thêm, lập tức đi đến nhà của chủ nhiệm phân xưởng.
Nhà của chủ nhiệm phân xưởng là một căn nhà riêng biệt, rất gần với ký túc xá nữ, bên ngoài còn sơn một lớp màu cam, dưới ánh đèn nhà nhìn vô cùng ấm áp.
Người mở cửa chính là chồng của chủ nhiệm ohana xưởng, còn chủ nhiệm đang ở bên trong phụ đạo cho con mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Lâm Du thì có chút kinh ngạc.
“ Lâm Du, sao lại đến đây, bệnh của cô thế nào rồi?”
“ Đã khỏe rồi, cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm.”
Lâm Du trả lời, hai ngày trước cô bị cảm nên có xin nghỉ mấy ngày.
“ Vậy thì tốt rồi, cô đây là....?”
Lúc này chủ nhiệm cũng phát hiện túi đồ trong tay của Lâm Du.
Lâm Du vừa nãy trên đường nghĩ rất tốt nhưng đến khi thật sự đến nơi rồi có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ đến bản thân có khả năng sẽ phải ngủ ngoài đường, liền lấy hết can đảm nói:
“ Chủ nhiệm, tôi muốn hỏi một chút, ký túc xá nữ còn giường trống không?”
Nghe đến đó, chủ nhiệm đã hiểu rõ ý đồ đến của Lâm Du.có chút khó xử nói:
“ Nhà cô không phải cũng ở Hoài Thành sao? Có lẽ cô không biết, bây giờ trong xưởng hoạt động không tốt nên lãnh đạo đã quyết định giảm biên chế một số người, tôi vốn còn muốn nói sớm cho cô một chút. Nhưng lại không ngờ đúng lúc cô lại bị bệnh.”
Chủ nhiệm Lưu thở dài, thật sự cô ấy vẫn rất thích Lâm Du, làm việc mau lẹ, đường may con rất tinh tế.
Nhưng bâ giờ đơn đặt hàng của công xưởng thật sự quá ít, không thể nào không cắt giảm biên chế một số đơn vị không cần thiết đi.
Hơn nữa chuyện cắt giảm ai cũng không do cô ấy định đoạt.
Nhưng nhìn thấy Lâm Du phong trần mệt mỏi đứng trước mặt, nói không chừng trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, chủ nhiệm Lưu vẫn không đành nói nói:
“ Như thế này đi, tôi giúp cô hỏi xem có còn giường trống nào không, nhưng thời gian ở nhất định không được quá lâu.”
Bên này Lâm Du vừa nghe thấy tin cắt giảm giảm biên chế liền có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Đúng rồi, nếu như đúng theo diễn biến trong giấc mộng thì sau khi cô bị bệnh thì Dương Phàm liền đi ra lời đề nghị kết hôn, nói là không muốn cô quá vất vả.
Khi đó cô đã đồng ý thế nên đã nhanh chóng từ chức ở phân xưởng.
Bây giờ nghĩ đến, trách không được ở trong mơ khi cô nói mình muốn kết hôn thì trên mặt chủ nhiệm liền lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là vì nguyên nhân này.....
Lâm Du nghĩ thông suốt liền yên lặng mà an ủi chính mình, không có việc gì, không phải chỉ là bị cắt giảm biên chế thôi sao?
Nhưng cho dù đã cố gắng an ủi mình thì Lâm Du vẫn không tránh khỏi cảm thấy khổ sở, thậm chí còn khổ sở hơn lúc cãi nhau với ba mẹ vừa nãy, rốt cuộc đây chính là bát cơm sinh tồn của cô đó.
Sau này, cô phải làm gì để kiếm sống đây? Sở dĩ cô có dũng khí dọn ra ngoài còn không phải ỷ vào bản thân ó một công việc có thể nuôi sống bản thân mình sao?
Mà bây giờ tất cả đều ngâm nước nóng.
Chẳng lẽ bây giờ cô phải về nhà? Sâu trong nội tâm Lâm Du biết rõ mình không muốn.
Cho dù trong lòng đã xảy ra sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt Lâm Du vẫn vô cùng hiểu chuyện nói.
“ Được, chủ nhiệm. Vậy thì tôi chỉ ở hai ngày, sau hai ngày tìm được nơi ở mới thì tôi sẽ liền dọn đi, nhất định sẽ không làm cho chủ nhiệm khó xử.”
Chỉ nhiệm nghe xong liền thở dài, sau đó liền dẫ Lâm Du đi đến bên cạnh ký túc xá nữ.
Xưởng may Lâm Du đang làm cũng được tính là khá lớn ở Hoài Thành, tổng cộng có đến hơn 200 người, hầu như đều là công nhân nữ.
Ký túc xá nhất định không thể đáp ứng được tất cả nhu cầu của công nhân, người làm công nhân tạm thời như Lâm Du không có tư cách được ở lại ký túc xá.
Đi bộ ước chừng khoảng 7, 8 phút, Lâm Du được đưa đến một căn phòng nhìn lên số phòng liền nhìn thấy số 601.
Nhưng cô đã làm nhiều năm như vậy, chủ nhiệm phân xưởng nói không chừng sẽ đồng ý, đến lúc đó cô cầu xin đối phương nhiều một chút là sẽ ổn. Vì thế Lâm Du liền một mình xác theo túi đồ đi về hướng xưởng may.
Xưởng may nằm ở phía đông còn nhà Lâm Du lại ở phía nam, khoảng cách ước chừng cũng khoảng 7 đến 8 km, ngày thường cô đều đi nhờ xe của chị học, rất ít khi phải tự mình đi bộ.
Phải đi đến khoảng hai ba tiếng đồ hồ Lâm Du mới tới nơi.
Nhìn thấy phân xưởng đã tối đen trước mắt, Lâm Du gõ vang cửa bảo vệ.
Bảo vệ lúc này đã ngủ say, nhìn thấy có người gõ cửa, không kiên nhẫn đốt nến rồi lại không kiên nhẫn mở cửa kính:
“ Tối rồi, còn đến làm gì?”
Chỉ là nhìn thấy người đến là một bé xinh đẹp, bác bảo vệ lập tức liền bình tĩnh lại.
“ Lần sau nhớ về sớm một chút.”
Bác bảo vệ cho rằng Lâm Du cũng ở trong ký túc xá.
Lâm Du cũng không giải thích thêm, lập tức đi đến nhà của chủ nhiệm phân xưởng.
Nhà của chủ nhiệm phân xưởng là một căn nhà riêng biệt, rất gần với ký túc xá nữ, bên ngoài còn sơn một lớp màu cam, dưới ánh đèn nhà nhìn vô cùng ấm áp.
Người mở cửa chính là chồng của chủ nhiệm ohana xưởng, còn chủ nhiệm đang ở bên trong phụ đạo cho con mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Lâm Du thì có chút kinh ngạc.
“ Lâm Du, sao lại đến đây, bệnh của cô thế nào rồi?”
“ Đã khỏe rồi, cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm.”
Lâm Du trả lời, hai ngày trước cô bị cảm nên có xin nghỉ mấy ngày.
“ Vậy thì tốt rồi, cô đây là....?”
Lúc này chủ nhiệm cũng phát hiện túi đồ trong tay của Lâm Du.
Lâm Du vừa nãy trên đường nghĩ rất tốt nhưng đến khi thật sự đến nơi rồi có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ đến bản thân có khả năng sẽ phải ngủ ngoài đường, liền lấy hết can đảm nói:
“ Chủ nhiệm, tôi muốn hỏi một chút, ký túc xá nữ còn giường trống không?”
Nghe đến đó, chủ nhiệm đã hiểu rõ ý đồ đến của Lâm Du.có chút khó xử nói:
“ Nhà cô không phải cũng ở Hoài Thành sao? Có lẽ cô không biết, bây giờ trong xưởng hoạt động không tốt nên lãnh đạo đã quyết định giảm biên chế một số người, tôi vốn còn muốn nói sớm cho cô một chút. Nhưng lại không ngờ đúng lúc cô lại bị bệnh.”
Chủ nhiệm Lưu thở dài, thật sự cô ấy vẫn rất thích Lâm Du, làm việc mau lẹ, đường may con rất tinh tế.
Nhưng bâ giờ đơn đặt hàng của công xưởng thật sự quá ít, không thể nào không cắt giảm biên chế một số đơn vị không cần thiết đi.
Hơn nữa chuyện cắt giảm ai cũng không do cô ấy định đoạt.
Nhưng nhìn thấy Lâm Du phong trần mệt mỏi đứng trước mặt, nói không chừng trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, chủ nhiệm Lưu vẫn không đành nói nói:
“ Như thế này đi, tôi giúp cô hỏi xem có còn giường trống nào không, nhưng thời gian ở nhất định không được quá lâu.”
Bên này Lâm Du vừa nghe thấy tin cắt giảm giảm biên chế liền có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Đúng rồi, nếu như đúng theo diễn biến trong giấc mộng thì sau khi cô bị bệnh thì Dương Phàm liền đi ra lời đề nghị kết hôn, nói là không muốn cô quá vất vả.
Khi đó cô đã đồng ý thế nên đã nhanh chóng từ chức ở phân xưởng.
Bây giờ nghĩ đến, trách không được ở trong mơ khi cô nói mình muốn kết hôn thì trên mặt chủ nhiệm liền lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là vì nguyên nhân này.....
Lâm Du nghĩ thông suốt liền yên lặng mà an ủi chính mình, không có việc gì, không phải chỉ là bị cắt giảm biên chế thôi sao?
Nhưng cho dù đã cố gắng an ủi mình thì Lâm Du vẫn không tránh khỏi cảm thấy khổ sở, thậm chí còn khổ sở hơn lúc cãi nhau với ba mẹ vừa nãy, rốt cuộc đây chính là bát cơm sinh tồn của cô đó.
Sau này, cô phải làm gì để kiếm sống đây? Sở dĩ cô có dũng khí dọn ra ngoài còn không phải ỷ vào bản thân ó một công việc có thể nuôi sống bản thân mình sao?
Mà bây giờ tất cả đều ngâm nước nóng.
Chẳng lẽ bây giờ cô phải về nhà? Sâu trong nội tâm Lâm Du biết rõ mình không muốn.
Cho dù trong lòng đã xảy ra sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt Lâm Du vẫn vô cùng hiểu chuyện nói.
“ Được, chủ nhiệm. Vậy thì tôi chỉ ở hai ngày, sau hai ngày tìm được nơi ở mới thì tôi sẽ liền dọn đi, nhất định sẽ không làm cho chủ nhiệm khó xử.”
Chỉ nhiệm nghe xong liền thở dài, sau đó liền dẫ Lâm Du đi đến bên cạnh ký túc xá nữ.
Xưởng may Lâm Du đang làm cũng được tính là khá lớn ở Hoài Thành, tổng cộng có đến hơn 200 người, hầu như đều là công nhân nữ.
Ký túc xá nhất định không thể đáp ứng được tất cả nhu cầu của công nhân, người làm công nhân tạm thời như Lâm Du không có tư cách được ở lại ký túc xá.
Đi bộ ước chừng khoảng 7, 8 phút, Lâm Du được đưa đến một căn phòng nhìn lên số phòng liền nhìn thấy số 601.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất