Thập Niên 80: Nghiên Cứu Khoa Học Đại Lão Làm Ruộng Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 17:

Trước Sau
“An Ninh, chúng ta đi bên này.”

Lâm Thúy Hoa nhìn hai người ở đối diện, cảm thấy chán ghét, kéo An Ninh muốn đổi đường đi.

  

An Ninh không hiểu tại sao bà ấy lại thay đổi đường đi, có điều cô nghe lời, chỉ là có người không cho họ cơ hội.

  

"An Ninh, thật trùng hợp. Tôi đang chuyển đồ đến nhà Minh Lượng, chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn."

  

Miêu Tiểu Hoa nói một cách khoa trương, với vẻ mặt khao khát cuộc sống giàu có của người vợ xinh đẹp, ôm một bao hành lý nhỏ, chặn ở giữa đường.

  

Trên khuôn mặt của An Ninh hiện lên biểu cảm khó hiểu, Miêu Tiểu Hoa đang vui vẻ cái gì? Cô thực sự không hiểu, nếu cô không hiểu thì hỏi một chút là được rồi.

  

Cô tiến lên một bước, mở miệng hỏi, “Hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn có nghĩa là kết hôn rồi sao?”

  

Miêu Tiểu Hoa hơi hất cằm lên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, từ hôm nay trở đi, tôi là vợ của Trần Minh Lượng.”

  

An Ninh bỗng nhiên hiểu rõ gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Trần Minh Lượng cho cô bao nhiêu sính lễ? Anh ta nhờ ai làm bà mối? Hôn lễ của hai người tổ chức ngày nào?"

  

An Ninh liên tiếp hỏi ba câu, mỗi câu hỏi đều khiến nụ cười trên khuôn mặt Miêu Tiểu Hoa thu nhỏ lại, nhưng cô ta nghĩ về cuộc sống tương lai của mình, hừ nhẹ một tiếng.

  

“Chúng tôi thật lòng yêu nhau, không cần những thứ bên ngoài đó.”

  

An Ninh nhíu mày khó hiểu, tận đáy lòng cô không hiểu được, cho dù ở Tinh Tế thiếu đi rất nhiều sự kế thừa, đều có những quá trình này.

  

"Không có những thứ bên ngoài thì làm sao có thể chứng minh là thật lòng yêu nhau? Lẽ nào chỉ cần hai câu nói thôi sao?"



  

“Nhưng lỡ có người nói dối thì sao?"

  

Lời của An Ninh khiến nụ cười của Miêu Tiểu Hoa biến mất, giọng nói có chút sắc bén.

  

"An Ninh! Cô chỉ là ghen tị với tôi và Minh Lương, tôi nói cho cô biết, Minh Lượng và tôi sẽ sống tốt hơn cô!"

  

An Ninh vô cùng không thích cách nhìn của Miêu Tiểu Hoa.

  

"Lời cô nói không đúng, cô thấp hơn tôi, đen hơn tôi, xấu hơn tôi, không thông minh bằng tôi, cũng không chăm chỉ bằng tôi, tôi sẽ không ghen tị với cô.”

  

"Ngoài ra nhân phẩm của cô, cô sống tốt hơn so với tôi cũng bằng không.”

  

An Ninh không cảm thấy mình không công kích bất kỳ ai cả. Cô quay đầu về phía Lâm Thúy Hoa, người đang nhìn chằm chằm vào cô, và buông ra một tiếng thở dài kỳ lạ.

  

“Mẹ, nhịp tim của mẹ hình như hơi nhanh.”

  

Có chút? Điều đó chắc chắn còn hơn thế nữa! Lâm Thúy Hoa hận không có một quả pháo, để bản thân nhảy lên trời bay một vòng!

  

Nhưng bà ấy bình tĩnh nói: "Không sao đâu, con gái chúng ta về nhà thôi, mẹ nấu trứng gà cho con ăn!"

  

Nấu trứng gà? An Ninh chưa từng ăn qua nên bị thu hút, đi theo Lâm Thúy Hoa vòng qua Miêu Tiểu Hoa.

  



Miêu Tiểu Hoa vốn đang có tâm trạng tốt lại bị An Ninh cắt ngang, tâm trạng tốt phần lớn đều biến mất một nữa.

  

"Tiểu Hoa, chúng ta nhanh đi thôi!"

  

Trần Minh Lượng đi nhanh, quay đầu gọi Miêu Tiểu Hoa.

  

Miêu Tiểu Hoa chạy tới, phàn nàn với Trần Minh Lượng.

  

"Minh Lượng, em biết mình làm không tốt, nhưng em rất thích anh, chỉ là làm tổn thương An Ninh thôi."

  

Trần Minh Lượng thích Miêu Tiểu Hoa, nếu Miêu Tiểu Hoa có âm mưu, anh ta sẽ toàn tâm toàn ý vì Miêu Tiểu Hoa.

  

"Em không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta không nợ cô ta."

  

Miêu Tiểu Hoa nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Minh Lượng thực sự sự chán ghét, cô ta luôn sợ Trần Minh Lượng sẽ hối hận.

  

"Ừ, em nghe theo anh."

  

Miêu Tiểu Hoa đi theo Trần Minh Lượng, hai người đi về phía nhà họ Trần, bắt đầu cuộc sống hôn nhân của hai người họ.

  

An Ninh ở bên kia đi theo Lâm Thúy Hoa hưng phấn suốt đường về nhà.

  

“Thằng hai, nấu một quả trứng gà.”

  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau