Thập Niên 80: Nghiên Cứu Khoa Học Đại Lão Làm Ruộng Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 26:
Lặp đi lặp lại động tác, sau khi Lâm Thúy Hoa làm xong, lại cầm một nắm miến, rửa qua nước, trực tiếp ném vào trong nồi, đậy nắp nồi lên.
“Lại đun thêm một chút nữa, cũng đừng đun sôi quá.”
“Ừm .”
An Ninh lại “ừm” một tiếng nữa, đặt mông xuống, nhóm lửa.
Đốt những thanh gỗ nhỏ cho một chiếc nồi sắt lớn, rất nhanh liền làm xong, An Ninh dừng lại động tác thêm củi, ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn ngọn lửa đang cháy ở dưới, nghe tiếng bùm bùm của nó.
Sao bỗng nhiên lại hơi mệt mỏi vậy?
“Em gái ———”
An Ninh bị một tiếng kêu em gái dọa sợ tới mức giật mình, giống như một con chuột đất nhỏ bị hoảng sợ, ngồi thẳng người, đầu di chuyển linh hoạt, tìm kiếm nơi phát ra tiếng.
An Quốc Minh để một bàn tay ở sau người, chạy hồng hộc vào phòng bếp.
“Em gái, em đoán xem trong tay của anh hai có gì?”
“Có ngón tay.”
An Ninh trả lời, làm cho nụ cười đắc ý của An Quốc Minh đều đông cứng lại ở trên mặt.
“Không chơi như vậy, đoán cho kỹ.”
An Ninh cảm thấy đáp án của cô chắc chắn đúng, nhưng mà vẫn phối hợp với An Quốc Minh một chút.
“Có đường sao?”
“Không có.”
“Có tiền sao?”
“Không có.”
“Có vàng sao?”
An Quốc Minh nhìn An Ninh qua mắt kính, nhanh chóng lắc đầu nói: “Được rồi, em đừng đoán nữa.”
Lại đoán tiếp, chút đồ vật này của anh ấy đều xấu hổ không thể lấy ra được.
“Là anh nói em đoán mà.”
An Ninh cho An Quốc Minh một ánh mắt anh thật sự không làm người khác bớt lo được, làm cho An Quốc Minh không dám lại lề mề nữa.
“Nhìn xem, anh làm bắt chim sẻ, nướng cho em ăn.”
An Ninh nhận con chim sẻ chưa lớn bằng bàn tay, loài chim nhỏ này. Có thể ăn sao?
Lúc cô ở Tinh Tế, cũng từng ăn qua một số loại thịt, nhưng mà đó đều là thịt của những con thú to lớn hung dữ, chất lượng thịt rất kém, cộng với việc thiếu kiến thức nấu nướng, có thể tưởng tượng được thịt mà bọn họ làm ra khó ăn như thế nào.
Tóm lại sau khi An Ninh ăn một lần, liền rất hiếm khi ăn lại, đương nhiên việc săn bắt và tiêu diệt những con thú hung dữ cũng rất khó khăn.
“Nấu như thế nào vậy?”
An Ninh giơ chim sẻ nhỏ trong tay lên, khiêm tốn hỏi.
An Quốc Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm bên cạnh An Ninh .
“Anh hai dạy em.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh cầm một cây gậy gỗ nói: “Lửa không thể lớn quá, nếu lớn quá sẽ bị cháy khét.”
“Anh sẽ lấy một ít tro ra, thêm một chút lửa, vùi chim sẻ vào đây, chờ một lát là xong rồi.”
An Ninh gật đầu, lại học được kiến thức mới.
“Em gái, em nhìn đi.”
An Quốc Minh lại lấy ra một con chim sẻ nhỏ từ trong túi của mình đưa cho An Ninh nói: “Em thử xem?”
An Ninh gật đầu, nóng lòng muốn thử.
An Quốc Minh nhìn An Ninh học dáng vẻ lúc nãy của mình, vùi chim sẻ vào, ở bên cạnh cười vui vẻ, còn hơi kiêu ngạo.
Em gái thật thông minh, giống chính mình.
Cũng không biết chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu, một mùi thơm lạ bay ra từ trên hố đất, nghịch ngợm chui vào trong lỗ mũi của An Ninh.
Chiếc mũi nhỏ xinh của cô, dùng sức hít hai lần, mỗi lần hít một chút, đôi mắt liền sáng lên một chút, khóe miệng giơ lên một góc lớn hơn.
Dễ ngửi.
Dễ ngửi hơn bất kỳ mùi hương nào mà cô đã từng được ngửi ở Tinh Tế, cô đã không nhịn được nữa, ngửi mùi thôi đã không nhịn được, thì lúc ăn chắc chắn sẽ rất ngon.
Lần đầu tiên, cô phát hiện cổ địa cầu ngoài hạt giống ra, sức hấp dẫn của những thứ khác cũng khá lớn.
“Anh hai ———”
“Sốt ruột rồi sao? Sắp xong rồi.”
An Quốc Minh nói xong, cầm cây gậy chọc vài cái, hai con chim sẻ đen tuyền lộ ra.
“Ăn đi.”
Tốc độ của An Ninh vô cùng nhanh, nhặt một con chim sẻ lên bằng một bàn tay, cắn xuống một miếng.
“Từ từ đã —— có lông!”
“Lại đun thêm một chút nữa, cũng đừng đun sôi quá.”
“Ừm .”
An Ninh lại “ừm” một tiếng nữa, đặt mông xuống, nhóm lửa.
Đốt những thanh gỗ nhỏ cho một chiếc nồi sắt lớn, rất nhanh liền làm xong, An Ninh dừng lại động tác thêm củi, ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn ngọn lửa đang cháy ở dưới, nghe tiếng bùm bùm của nó.
Sao bỗng nhiên lại hơi mệt mỏi vậy?
“Em gái ———”
An Ninh bị một tiếng kêu em gái dọa sợ tới mức giật mình, giống như một con chuột đất nhỏ bị hoảng sợ, ngồi thẳng người, đầu di chuyển linh hoạt, tìm kiếm nơi phát ra tiếng.
An Quốc Minh để một bàn tay ở sau người, chạy hồng hộc vào phòng bếp.
“Em gái, em đoán xem trong tay của anh hai có gì?”
“Có ngón tay.”
An Ninh trả lời, làm cho nụ cười đắc ý của An Quốc Minh đều đông cứng lại ở trên mặt.
“Không chơi như vậy, đoán cho kỹ.”
An Ninh cảm thấy đáp án của cô chắc chắn đúng, nhưng mà vẫn phối hợp với An Quốc Minh một chút.
“Có đường sao?”
“Không có.”
“Có tiền sao?”
“Không có.”
“Có vàng sao?”
An Quốc Minh nhìn An Ninh qua mắt kính, nhanh chóng lắc đầu nói: “Được rồi, em đừng đoán nữa.”
Lại đoán tiếp, chút đồ vật này của anh ấy đều xấu hổ không thể lấy ra được.
“Là anh nói em đoán mà.”
An Ninh cho An Quốc Minh một ánh mắt anh thật sự không làm người khác bớt lo được, làm cho An Quốc Minh không dám lại lề mề nữa.
“Nhìn xem, anh làm bắt chim sẻ, nướng cho em ăn.”
An Ninh nhận con chim sẻ chưa lớn bằng bàn tay, loài chim nhỏ này. Có thể ăn sao?
Lúc cô ở Tinh Tế, cũng từng ăn qua một số loại thịt, nhưng mà đó đều là thịt của những con thú to lớn hung dữ, chất lượng thịt rất kém, cộng với việc thiếu kiến thức nấu nướng, có thể tưởng tượng được thịt mà bọn họ làm ra khó ăn như thế nào.
Tóm lại sau khi An Ninh ăn một lần, liền rất hiếm khi ăn lại, đương nhiên việc săn bắt và tiêu diệt những con thú hung dữ cũng rất khó khăn.
“Nấu như thế nào vậy?”
An Ninh giơ chim sẻ nhỏ trong tay lên, khiêm tốn hỏi.
An Quốc Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm bên cạnh An Ninh .
“Anh hai dạy em.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh cầm một cây gậy gỗ nói: “Lửa không thể lớn quá, nếu lớn quá sẽ bị cháy khét.”
“Anh sẽ lấy một ít tro ra, thêm một chút lửa, vùi chim sẻ vào đây, chờ một lát là xong rồi.”
An Ninh gật đầu, lại học được kiến thức mới.
“Em gái, em nhìn đi.”
An Quốc Minh lại lấy ra một con chim sẻ nhỏ từ trong túi của mình đưa cho An Ninh nói: “Em thử xem?”
An Ninh gật đầu, nóng lòng muốn thử.
An Quốc Minh nhìn An Ninh học dáng vẻ lúc nãy của mình, vùi chim sẻ vào, ở bên cạnh cười vui vẻ, còn hơi kiêu ngạo.
Em gái thật thông minh, giống chính mình.
Cũng không biết chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu, một mùi thơm lạ bay ra từ trên hố đất, nghịch ngợm chui vào trong lỗ mũi của An Ninh.
Chiếc mũi nhỏ xinh của cô, dùng sức hít hai lần, mỗi lần hít một chút, đôi mắt liền sáng lên một chút, khóe miệng giơ lên một góc lớn hơn.
Dễ ngửi.
Dễ ngửi hơn bất kỳ mùi hương nào mà cô đã từng được ngửi ở Tinh Tế, cô đã không nhịn được nữa, ngửi mùi thôi đã không nhịn được, thì lúc ăn chắc chắn sẽ rất ngon.
Lần đầu tiên, cô phát hiện cổ địa cầu ngoài hạt giống ra, sức hấp dẫn của những thứ khác cũng khá lớn.
“Anh hai ———”
“Sốt ruột rồi sao? Sắp xong rồi.”
An Quốc Minh nói xong, cầm cây gậy chọc vài cái, hai con chim sẻ đen tuyền lộ ra.
“Ăn đi.”
Tốc độ của An Ninh vô cùng nhanh, nhặt một con chim sẻ lên bằng một bàn tay, cắn xuống một miếng.
“Từ từ đã —— có lông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất