Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 18: Sau Này Chúng Ta Đừng Nói Hai Chữ Ly Hôn Này Được Không?
Châu Ngạn lập tức đứng lên, lại hạ giọng nói: “Ly hôn?”
Tô Nam nhìn anh: “Anh quên rồi à? Không phải tối qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi, chiều mai. Em cũng đã xin nghỉ rồi, anh đừng bảo anh quên rồi đấy nhá.”
Tất nhiên Châu Ngạn không quên, chỉ là anh ta không tin là thật.
Trước đó anh ta đồng ý, chẳng phải chỉ muốn so xem ai cứng hơn thôi sao?
Anh ta thở dài: “Nam Nam, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em muốn căn nhà, sau này anh sẽ làm việc, chúng ta sẽ được cấp cho căn nhà lớn hơn. Chúng ta đừng vì căn nhà kia mà cãi nhau nữa.”
“…” Nếu là trước kia, Tô Nam tin. Còn bây giờ lòng Tô Nam đã như mặt nước tĩnh lặng, đời trước đúng là Châu Ngạn đã thực hiện mục tiêu này, mua cho cô một căn nhà lớn, để cô sống riêng với cha mẹ chồng.
Nhưng mà có lợi gì chứ? Lúc đó cô cũng đã trung niên, con đã bị mẹ chồng dạy không thân với mình, cả ngày ở nhà bà nội. Châu Ngạn thì lại cả tháng không gặp được vài lần, đó đã không còn là căn nhà mà cô muốn.
Không đúng, không đúng, bây giờ điều quan trọng không phải là anh ta nói thật hay nói dối, mà là rốt cuộc Châu Ngạn có để tâm chuyện ly hôn này không.
Tô Nam nghiêm túc hỏi: “Không phải anh tưởng là em nói đùa chứ, hôm qua em thật sự nói chuyện nghiêm túc với anh. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, ly hôn đi.”
Châu Ngạn mím chặt môi: “Sao em cứ phải làm đến bước này?”
“Chúng ta đã bàn xong hết rồi… Anh đừng làm em… uổng công chuẩn bị chứ.” Cô sợ mình nói là lời không hay sẽ khiến Châu Ngạn khó chịu.
Châu Ngạn cắn răng, cả gương mặt đều đen đi: “Được, là em nói đấy.” Sau đó lên giường nằm, nhắm mắt không thèm để ý đến cô.
Tô Nam cẩn thận hỏi thử: “… Vậy chiều mai gặp nhau ở cục dân chính đi.”
“Được.” Châu Ngạn vẫn không tin, ngày mai anh ta sẽ đến cục dân chính, xem cô có thể làm lớn chuyện đến mức nào.
Trong lòng anh ta không thể nào chấp nhận chuyện Tô Nam thật sự muốn ly hôn này.
Hai người đã ở bên nhau bao năm rồi chứ, đã trải qua rất nhiều khó khăn mới được như bây giờ, khó khăn lắm mới ở bên nhau. Sao có thể nói chia tay là chia tay chứ?
Châu Ngạn giận đến mức mắt hơi cay, cứ như là có gì đó trong mắt sắp trào ra ngoài.
Nằm một lát, anh ta lại ngồi dậy: “Sau này chúng ta đừng nói hai chữ ly hôn này được không? Sau này anh cũng không nhắc đến, dù có giận cũng không nhắc đến.” Xem như anh ta đã chủ động chịu thua.
Tô Nam thầm nghĩ có mới là lạ, cô cũng mới chỉ nói ba lần, sau này anh ta lại nói cả đời. À, không đúng, với cô là cả đời, còn với Châu Ngạn chỉ là nửa đời. Lúc cô đi rồi, Châu Ngạn vẫn còn đang tuổi sung sức mà.
Vậy nên mình phải sống lâu một chút, Tô Nam quyết tâm.
Vì vậy cô chân thành cầu xin: “Châu Ngạn anh đừng làm ầm ĩ nữa, trước đó chúng ta bàn xong rồi.”
“… Em được lắm.” Châu Ngạn tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi, trực tiếp nằm trên giường không nói câu nào.
Tô Nam lau tóc xong, lại đếm đếm tiền, sau đó lấy giấy chứng nhận kết hôn ra: “Em mang theo giấy đăng ký kết hôn rồi đó.”
Cô quay đầu lại nói với Châu Ngạn, Châu Ngạn không hé răng, xem như anh ta ngầm đồng ý.
Đối mặt với thái độ phối hợp đầy tiêu cực này, Tô Nam cũng không dám đắc tội anh ta, dù sao ly hôn xong còn phải gửi nhờ hộ khẩu mà.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam còn cố ý nhắc nhở Châu Ngạn nhất định phải nhớ chuyện này, đừng đến muộn.
Cô định sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn sẽ nhanh chóng chạy đi xin vào ở ký túc xá, nếu không sẽ không có chỗ ở. Còn phải báo tin về nhà, xem có thứ gì có thể gửi lại về nhà không.
Châu Ngạn đen mặt không nói gì.
Tiếp tục đưa cô đi làm.
Tô Nam ngồi ở sau xe: “Sau khi làm thủ tục xong, hôm nay em sẽ chuyển một phần đồ ra kí túc xá, sau này buổi sáng anh cũng không cần đưa em đi làm nữa, có thể ngủ thêm một chút.”
Châu Ngạn tức giận đạp xe, đưa Tô Nam đến cửa xưởng là lập tức đi luôn.
Tô Nam: “…” Anh ta như vậy, chiều nay không xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Tô Nam nhìn anh: “Anh quên rồi à? Không phải tối qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi, chiều mai. Em cũng đã xin nghỉ rồi, anh đừng bảo anh quên rồi đấy nhá.”
Tất nhiên Châu Ngạn không quên, chỉ là anh ta không tin là thật.
Trước đó anh ta đồng ý, chẳng phải chỉ muốn so xem ai cứng hơn thôi sao?
Anh ta thở dài: “Nam Nam, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em muốn căn nhà, sau này anh sẽ làm việc, chúng ta sẽ được cấp cho căn nhà lớn hơn. Chúng ta đừng vì căn nhà kia mà cãi nhau nữa.”
“…” Nếu là trước kia, Tô Nam tin. Còn bây giờ lòng Tô Nam đã như mặt nước tĩnh lặng, đời trước đúng là Châu Ngạn đã thực hiện mục tiêu này, mua cho cô một căn nhà lớn, để cô sống riêng với cha mẹ chồng.
Nhưng mà có lợi gì chứ? Lúc đó cô cũng đã trung niên, con đã bị mẹ chồng dạy không thân với mình, cả ngày ở nhà bà nội. Châu Ngạn thì lại cả tháng không gặp được vài lần, đó đã không còn là căn nhà mà cô muốn.
Không đúng, không đúng, bây giờ điều quan trọng không phải là anh ta nói thật hay nói dối, mà là rốt cuộc Châu Ngạn có để tâm chuyện ly hôn này không.
Tô Nam nghiêm túc hỏi: “Không phải anh tưởng là em nói đùa chứ, hôm qua em thật sự nói chuyện nghiêm túc với anh. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, ly hôn đi.”
Châu Ngạn mím chặt môi: “Sao em cứ phải làm đến bước này?”
“Chúng ta đã bàn xong hết rồi… Anh đừng làm em… uổng công chuẩn bị chứ.” Cô sợ mình nói là lời không hay sẽ khiến Châu Ngạn khó chịu.
Châu Ngạn cắn răng, cả gương mặt đều đen đi: “Được, là em nói đấy.” Sau đó lên giường nằm, nhắm mắt không thèm để ý đến cô.
Tô Nam cẩn thận hỏi thử: “… Vậy chiều mai gặp nhau ở cục dân chính đi.”
“Được.” Châu Ngạn vẫn không tin, ngày mai anh ta sẽ đến cục dân chính, xem cô có thể làm lớn chuyện đến mức nào.
Trong lòng anh ta không thể nào chấp nhận chuyện Tô Nam thật sự muốn ly hôn này.
Hai người đã ở bên nhau bao năm rồi chứ, đã trải qua rất nhiều khó khăn mới được như bây giờ, khó khăn lắm mới ở bên nhau. Sao có thể nói chia tay là chia tay chứ?
Châu Ngạn giận đến mức mắt hơi cay, cứ như là có gì đó trong mắt sắp trào ra ngoài.
Nằm một lát, anh ta lại ngồi dậy: “Sau này chúng ta đừng nói hai chữ ly hôn này được không? Sau này anh cũng không nhắc đến, dù có giận cũng không nhắc đến.” Xem như anh ta đã chủ động chịu thua.
Tô Nam thầm nghĩ có mới là lạ, cô cũng mới chỉ nói ba lần, sau này anh ta lại nói cả đời. À, không đúng, với cô là cả đời, còn với Châu Ngạn chỉ là nửa đời. Lúc cô đi rồi, Châu Ngạn vẫn còn đang tuổi sung sức mà.
Vậy nên mình phải sống lâu một chút, Tô Nam quyết tâm.
Vì vậy cô chân thành cầu xin: “Châu Ngạn anh đừng làm ầm ĩ nữa, trước đó chúng ta bàn xong rồi.”
“… Em được lắm.” Châu Ngạn tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi, trực tiếp nằm trên giường không nói câu nào.
Tô Nam lau tóc xong, lại đếm đếm tiền, sau đó lấy giấy chứng nhận kết hôn ra: “Em mang theo giấy đăng ký kết hôn rồi đó.”
Cô quay đầu lại nói với Châu Ngạn, Châu Ngạn không hé răng, xem như anh ta ngầm đồng ý.
Đối mặt với thái độ phối hợp đầy tiêu cực này, Tô Nam cũng không dám đắc tội anh ta, dù sao ly hôn xong còn phải gửi nhờ hộ khẩu mà.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam còn cố ý nhắc nhở Châu Ngạn nhất định phải nhớ chuyện này, đừng đến muộn.
Cô định sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn sẽ nhanh chóng chạy đi xin vào ở ký túc xá, nếu không sẽ không có chỗ ở. Còn phải báo tin về nhà, xem có thứ gì có thể gửi lại về nhà không.
Châu Ngạn đen mặt không nói gì.
Tiếp tục đưa cô đi làm.
Tô Nam ngồi ở sau xe: “Sau khi làm thủ tục xong, hôm nay em sẽ chuyển một phần đồ ra kí túc xá, sau này buổi sáng anh cũng không cần đưa em đi làm nữa, có thể ngủ thêm một chút.”
Châu Ngạn tức giận đạp xe, đưa Tô Nam đến cửa xưởng là lập tức đi luôn.
Tô Nam: “…” Anh ta như vậy, chiều nay không xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất