Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 23: Vợ Chồng Nói Chuyện
Nhưng mà cũng đúng lúc, cô vẫn muốn nói chuyện với Châu Ngạn.
Vì vậy bèn chào hỏi thím Trần, chạy sang đó. Chỉ là nụ cười tươi ban nãy đã không còn. Cô nhận ra được cảm xúc cả Châu Ngạn không ổn lắm, hẳn là vì chuyện ly hôn rồi, cô cũng hiểu sau đó sẽ không thuận lợi.
Châu Ngạn hoảng hốt nhìn cô, không biết bắt đầu từ lúc nào cô đã rất ít cười.
Hình như là sau khi kết hôn không bao lâu, cô đã rất ít cười.
Lúc vừa mới kết hôn xong, họ đã sống những ngày rất hạnh phúc.
Sau khi tan làm sẽ đi xem phim, đi dạo công viên, ăn ở bên ngoài, lúc về phòng sẽ thầm thì to nhỏ, trốn trong chăn thân mật.
Nhớ lại những ngày đó thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Bắt đầu từ khi nào, cuộc sống này đã không còn?
“Sao anh lại đến đây? Tô Nam tò mò nhìn anh ta.
Vào mùa đông Châu Ngạn sẽ đến đón cô, vì mùa đông trời tối sớm. Nhưng đến mùa hè, tối rồi trời vẫn còn sáng, nên anh ta không cần đến.
Châu Ngạn nắm tay cô: “Tiện đường đến đây.”
Tô Nam muốn gỡ tay anh ta ra nhưng không được, cô biết thái độ của Châu Ngạn, đành nói: “Đúng lúc, chúng ta đến công viên nói chuyện đi, chuyện buổi chiều, em vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”
Châu Ngạn không nói gì, nhưng vẫn đưa cô đến công viên.
Lúc này không khí rất vui vẻ, có rất nhiều người hóng mát. Nhưng hai người đã rất quen công viên này, biết chỗ nào có ít người.
Trước đó ở nơi yên tĩnh này, họ đã từng lén hôn môi say đắm.
Bây giờ, họ lại ở đây bàn chuyện ly hôn.
“Anh biết, em đề nghị ly hôn là vì người nhà của anh, có phải không?” Yên lặng một lát, Châu Ngạn chủ động nói.
Ban đầu anh ta tưởng chuyện căn nhà khiến cô không vui, sau lại cảm thấy không phải. Tô Nam không thể nào thật sự vì chuyện đó mà ly hôn với anh ta. Căn nhà có lẽ chỉ là một mồi lửa, cũng có thể là giọt nước tràn ly.
Tô Nam thành thật nói: “Đúng là có nguyên nhân này.”
Cô cũng không muốn làm người một nhà với nhà họ Châu. Ai lại muốn sống chung với những người trong lòng khinh thường mình chứ? Cả đời sống cùng những người xem thường mình, thật sự không thở nổi. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc mình phải lãng phí thời gian quý báu cho những người đó, thật sự chịu đựng đủ rồi.
Tô Nam đã từng chết một lần chỉ có một suy nghĩ lớn nhất là đừng lãng phí tình cảm và thời gian cho những người không đáng.
Châu Ngạn nhìn cô, bàn bạc: “Chúng ta đã ở bên nhau mấy năm, anh cho rằng dù có chuyện gì khó khăn chúng ta đều có thể cùng nhau vượt qua. Lúc trước khi mẹ anh không đồng ý, không phải chúng ta cũng có thể chịu đựng được sao? Nam Nam, em cho anh thời gian được không? Anh có thể giải quyết những việc này. Em xem, không phải mỗi lần chúng ta cãi nhau anh đều giải quyết được sao? Em không muốn sống chung với cha mẹ anh, vậy chúng ta sẽ dọn ra ngoài, sau này nếu có mâu thuẫn, anh cũng sẽ đứng giữa hòa giải, vậy có được không?”
“…” Tô Nam thật sự cạn lời, những thứ đời trước cô luôn mong chờ, không ngờ lại có thể dễ dàng có được như vậy.
Cô càng cảm thấy đời trước cô thật sự đáng chê cười, quả nhiên lúc không có tự tôn, ai cũng xem thường mình. Ngay cả bản thân còn không xem trọng mình, ai sẽ tôn trọng mình?
Có tự tôn mới nhận được sự tôn trọng của người khác.
Tô Nam lắc đầu: “Chuyện này không phải là vấn đề anh cố gắng là giải quyết được. Châu Ngạn, thật ra em đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cũng không phải đột nhiên đưa ra quyết định. Theo ý em, hôn nhân của chúng ta là một sai lầm, bây giờ em muốn ly hôn, em đã hạ quyết tâm.”
Châu Ngạn không ngờ nói anh ta đã nói đến mức này mà cô vẫn kiên định như vậy, thậm chí không hề dao động.
Anh ta vừa mới nói xong, vẫn luôn nhìn vào mắt Tô Nam, cô thậm chí không hề chần chừ do dự, vô cùng bình tĩnh.
Thật giống như cô đã kiên quyết muốn vứt bỏ cuộc hôn nhân này.
Chẳng lẽ hôn nhân của họ bị Tô Nam chán ghét như vậy sao? Không hề đáng lưu luyến chút nào sao?
Trong lòng anh ta bỗng nổi giận: “Tình cảm năm năm với em không hề quan trọng chút nào sao? Không đánh đổi được mấy tháng hôn nhân mâu thuẫn này sao? Có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau giải quyết, khiến em nói bỏ là bỏ như vậy?”
Vì vậy bèn chào hỏi thím Trần, chạy sang đó. Chỉ là nụ cười tươi ban nãy đã không còn. Cô nhận ra được cảm xúc cả Châu Ngạn không ổn lắm, hẳn là vì chuyện ly hôn rồi, cô cũng hiểu sau đó sẽ không thuận lợi.
Châu Ngạn hoảng hốt nhìn cô, không biết bắt đầu từ lúc nào cô đã rất ít cười.
Hình như là sau khi kết hôn không bao lâu, cô đã rất ít cười.
Lúc vừa mới kết hôn xong, họ đã sống những ngày rất hạnh phúc.
Sau khi tan làm sẽ đi xem phim, đi dạo công viên, ăn ở bên ngoài, lúc về phòng sẽ thầm thì to nhỏ, trốn trong chăn thân mật.
Nhớ lại những ngày đó thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Bắt đầu từ khi nào, cuộc sống này đã không còn?
“Sao anh lại đến đây? Tô Nam tò mò nhìn anh ta.
Vào mùa đông Châu Ngạn sẽ đến đón cô, vì mùa đông trời tối sớm. Nhưng đến mùa hè, tối rồi trời vẫn còn sáng, nên anh ta không cần đến.
Châu Ngạn nắm tay cô: “Tiện đường đến đây.”
Tô Nam muốn gỡ tay anh ta ra nhưng không được, cô biết thái độ của Châu Ngạn, đành nói: “Đúng lúc, chúng ta đến công viên nói chuyện đi, chuyện buổi chiều, em vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”
Châu Ngạn không nói gì, nhưng vẫn đưa cô đến công viên.
Lúc này không khí rất vui vẻ, có rất nhiều người hóng mát. Nhưng hai người đã rất quen công viên này, biết chỗ nào có ít người.
Trước đó ở nơi yên tĩnh này, họ đã từng lén hôn môi say đắm.
Bây giờ, họ lại ở đây bàn chuyện ly hôn.
“Anh biết, em đề nghị ly hôn là vì người nhà của anh, có phải không?” Yên lặng một lát, Châu Ngạn chủ động nói.
Ban đầu anh ta tưởng chuyện căn nhà khiến cô không vui, sau lại cảm thấy không phải. Tô Nam không thể nào thật sự vì chuyện đó mà ly hôn với anh ta. Căn nhà có lẽ chỉ là một mồi lửa, cũng có thể là giọt nước tràn ly.
Tô Nam thành thật nói: “Đúng là có nguyên nhân này.”
Cô cũng không muốn làm người một nhà với nhà họ Châu. Ai lại muốn sống chung với những người trong lòng khinh thường mình chứ? Cả đời sống cùng những người xem thường mình, thật sự không thở nổi. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc mình phải lãng phí thời gian quý báu cho những người đó, thật sự chịu đựng đủ rồi.
Tô Nam đã từng chết một lần chỉ có một suy nghĩ lớn nhất là đừng lãng phí tình cảm và thời gian cho những người không đáng.
Châu Ngạn nhìn cô, bàn bạc: “Chúng ta đã ở bên nhau mấy năm, anh cho rằng dù có chuyện gì khó khăn chúng ta đều có thể cùng nhau vượt qua. Lúc trước khi mẹ anh không đồng ý, không phải chúng ta cũng có thể chịu đựng được sao? Nam Nam, em cho anh thời gian được không? Anh có thể giải quyết những việc này. Em xem, không phải mỗi lần chúng ta cãi nhau anh đều giải quyết được sao? Em không muốn sống chung với cha mẹ anh, vậy chúng ta sẽ dọn ra ngoài, sau này nếu có mâu thuẫn, anh cũng sẽ đứng giữa hòa giải, vậy có được không?”
“…” Tô Nam thật sự cạn lời, những thứ đời trước cô luôn mong chờ, không ngờ lại có thể dễ dàng có được như vậy.
Cô càng cảm thấy đời trước cô thật sự đáng chê cười, quả nhiên lúc không có tự tôn, ai cũng xem thường mình. Ngay cả bản thân còn không xem trọng mình, ai sẽ tôn trọng mình?
Có tự tôn mới nhận được sự tôn trọng của người khác.
Tô Nam lắc đầu: “Chuyện này không phải là vấn đề anh cố gắng là giải quyết được. Châu Ngạn, thật ra em đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cũng không phải đột nhiên đưa ra quyết định. Theo ý em, hôn nhân của chúng ta là một sai lầm, bây giờ em muốn ly hôn, em đã hạ quyết tâm.”
Châu Ngạn không ngờ nói anh ta đã nói đến mức này mà cô vẫn kiên định như vậy, thậm chí không hề dao động.
Anh ta vừa mới nói xong, vẫn luôn nhìn vào mắt Tô Nam, cô thậm chí không hề chần chừ do dự, vô cùng bình tĩnh.
Thật giống như cô đã kiên quyết muốn vứt bỏ cuộc hôn nhân này.
Chẳng lẽ hôn nhân của họ bị Tô Nam chán ghét như vậy sao? Không hề đáng lưu luyến chút nào sao?
Trong lòng anh ta bỗng nổi giận: “Tình cảm năm năm với em không hề quan trọng chút nào sao? Không đánh đổi được mấy tháng hôn nhân mâu thuẫn này sao? Có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau giải quyết, khiến em nói bỏ là bỏ như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất