Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 39: Giật Dây
Thím Trần đã tới, biết Tô Nam chuyển nhà, cho rằng cô sẽ đến trễ. Thấy cô không đến trễ, thím ấy còn ngạc nhiên: “Tưởng là cháu sẽ đến trễ một chút.”
Tô Nam cười nói: “Dù thế nào cũng không thể trễ nải công việc được. Chị chủ nhà cũng giúp đỡ dọn dẹp, cũng rất tốt bụng.”
“Người nhà đó cũng tốt, nếu không thím cũng không đồng ý để cháu thuê.” Cũng không biết có phải do tiếp xúc nhiều không, bây giờ thím Trần rất thích Tô Nam, cảm thấy cô khiến người ta thích hơn trước đây.
Thím Cao thò đầu sang: “Tiểu Tô à, sao không thấy cháu có lòng chút nào vậy, bà Trần giúp cháu nhiều như vậy mà.”
Thím Trần nói: “Bà quan tâm chuyện này làm gì, Tiểu Tô là một đứa hiểu chuyện.”
Thím Cao lập tức hỏi: “Mua gì cho bà thế?”
Thím Trần xụ mặt không nói lời nào.
Tô Nam càng không muốn quan tâm đến bà ta, bà ta lập tức cảm thấy mất mặt. Lầu bầu: “Có gì ghê gớm chứ, dọn ra khỏi nhà chồng cũng chẳng phải là chuyện quang vinh gì. Còn không biết là mâu thuẫn chuyện gì đấy.”
Tô Nam cười nói: “Thím, câu này của thím, cứ như là tất cả những người trẻ tuổi trong đơn vị đều ở cùng nhà chồng vậy. Con trai và con dâu nhà thím đều ở cùng thím à?”
“Là do tôi không ở được.” Thím Cao mạnh miệng nói.
Nhưng sự thật ra sao thì mọi người đều hiểu rõ ràng. Thím Cao là một người lắm mồm, trong nhà có chuyện gì cũng bô bô với người ngoài, ngày nào cũng nhắc mãi chuyện con trai không có hiếu, con dâu không tốt, sau đó làm ầm ĩ đến nỗi con trai con dâu không muốn ở cùng bà ta, chỉ cần có chỗ trú chân là chạy ra ngoài ở.”
…
Châu Ngạn không về nhà mà quay về đơn vị.
Hôm nay xin nghỉ, công việc đều gián đoạn. Buổi tối phải tăng ca làm cho xong.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, anh ta không muốn về nhà.
Trước kia mỗi lần tan làm, anh ta đều nóng lòng muốn về nhà, bây giờ tưởng tượng cảnh về đến nhà, anh ta lại thấy mệt.
Lúc anh ta về đến đơn vị, đúng lúc tan làm, các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang dọn đồ chuẩn bị đi về.
“Châu Ngạn, sao anh lại đến đây?” Khâu Tân Lan tò mò nói.
Châu Ngạn không cảm xúc nói: “Còn một số việc vẫn chưa làm xong.”
“Sao buổi chiều anh lại xin nghỉ?”
Tiểu Lục nhanh chóng nói: “Ôi thầy à, hay là trò ở lại với thầy nhé.”
Châu Ngạn nói: “Không cần, tôi tự làm là được.”
Anh ta biết Tiểu Lục đến chỗ người yêu.
Tiểu Lục vẫn còn đang đợi anh ta đến thay ca, tiện thể đi xem phim với người yêu, cũng không tiếp tục khách sáo.
Nhưng mà Tiểu Lục vẫn lảng vảng ở đó, khiến cho cán bộ Khâu không còn cách nào khách, bặm môi đi về. Sau đó mới cẩn thận tạm biệt Châu Ngạn.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Châu Ngạn ngồi trong văn phòng vắng tanh, lúc này mới để lộ vẻ mặt yếu đuối nhất của bản thân. Anh ta ngồi trước bàn làm việc, hai tay chống lên bàn, day trán. Cả người vừa mệt vừa kiệt sức.
Thậm chí anh ta không nhịn được muốn khóc.
Ở một nơi khác, Châu Mẫn mách lẻo cả buổi chiều, tới tối lại tiếp tục ở nhà họ Châu đợi em trai về.
Kết quả đến lúc ăn cơm tối, đợi đến nửa đêm em trai vẫn chưa về. Tức không nhịn được, ngay cả cơ hội chất vấn anh ta cũng không có.
Lý Văn Ngọc lại lo lắng cho con trai, điện thoại đến văn phòng đơn vị hỏi thăm.
Chỉ nghe Châu Ngạn nói anh ta phải tăng ca, tối sẽ ngủ lại phòng nghỉ, cũng không hề cho Lý Văn Ngọc cơ hội nói chuyện, Châu Ngạn đã cúp điện thoại.
Châu Mẫn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Mẹ nhìn đi kìa, nó thật sự bị con bé kia bắt chẹt rồi. Lần này Tô Nam làm ầm ĩ lớn chuyện như vậy là vì mục đích này. Cô ta là muốn nghĩ cách bắt bí em trai con.”
Trong lòng Lý Văn Ngọc cũng không hề vui vẻ, trong lòng bà ta, con trai là một người cực kỳ xuất sắc. Có thể xứng với bất cứ cô gái tốt nào.
Điều kiện của Tô Nam mà vào nhà bà ta, không nâng niu con trai bà ta trong lòng bàn tay, lại còn khó chiều như vậy, quả thật là không biết tốt xấu.
Lại còn định bắt bí con trai mình.
“Nếu lần này đã dọn đi, mẹ không cho cô ta về nữa. Không phải cô ta muốn ly hôn sao? Để mẹ xem đến lúc đó cô ta giải quyết mọi chuyện thế nào.”
Châu Mẫn nói: “Chuyện ly hôn này kiểu gì cũng phải làm. Nhân cơ hội này, để cho chúng nó ly hôn đi.”
Lý Văn Ngọc gật đầu.
Tô Nam cười nói: “Dù thế nào cũng không thể trễ nải công việc được. Chị chủ nhà cũng giúp đỡ dọn dẹp, cũng rất tốt bụng.”
“Người nhà đó cũng tốt, nếu không thím cũng không đồng ý để cháu thuê.” Cũng không biết có phải do tiếp xúc nhiều không, bây giờ thím Trần rất thích Tô Nam, cảm thấy cô khiến người ta thích hơn trước đây.
Thím Cao thò đầu sang: “Tiểu Tô à, sao không thấy cháu có lòng chút nào vậy, bà Trần giúp cháu nhiều như vậy mà.”
Thím Trần nói: “Bà quan tâm chuyện này làm gì, Tiểu Tô là một đứa hiểu chuyện.”
Thím Cao lập tức hỏi: “Mua gì cho bà thế?”
Thím Trần xụ mặt không nói lời nào.
Tô Nam càng không muốn quan tâm đến bà ta, bà ta lập tức cảm thấy mất mặt. Lầu bầu: “Có gì ghê gớm chứ, dọn ra khỏi nhà chồng cũng chẳng phải là chuyện quang vinh gì. Còn không biết là mâu thuẫn chuyện gì đấy.”
Tô Nam cười nói: “Thím, câu này của thím, cứ như là tất cả những người trẻ tuổi trong đơn vị đều ở cùng nhà chồng vậy. Con trai và con dâu nhà thím đều ở cùng thím à?”
“Là do tôi không ở được.” Thím Cao mạnh miệng nói.
Nhưng sự thật ra sao thì mọi người đều hiểu rõ ràng. Thím Cao là một người lắm mồm, trong nhà có chuyện gì cũng bô bô với người ngoài, ngày nào cũng nhắc mãi chuyện con trai không có hiếu, con dâu không tốt, sau đó làm ầm ĩ đến nỗi con trai con dâu không muốn ở cùng bà ta, chỉ cần có chỗ trú chân là chạy ra ngoài ở.”
…
Châu Ngạn không về nhà mà quay về đơn vị.
Hôm nay xin nghỉ, công việc đều gián đoạn. Buổi tối phải tăng ca làm cho xong.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, anh ta không muốn về nhà.
Trước kia mỗi lần tan làm, anh ta đều nóng lòng muốn về nhà, bây giờ tưởng tượng cảnh về đến nhà, anh ta lại thấy mệt.
Lúc anh ta về đến đơn vị, đúng lúc tan làm, các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang dọn đồ chuẩn bị đi về.
“Châu Ngạn, sao anh lại đến đây?” Khâu Tân Lan tò mò nói.
Châu Ngạn không cảm xúc nói: “Còn một số việc vẫn chưa làm xong.”
“Sao buổi chiều anh lại xin nghỉ?”
Tiểu Lục nhanh chóng nói: “Ôi thầy à, hay là trò ở lại với thầy nhé.”
Châu Ngạn nói: “Không cần, tôi tự làm là được.”
Anh ta biết Tiểu Lục đến chỗ người yêu.
Tiểu Lục vẫn còn đang đợi anh ta đến thay ca, tiện thể đi xem phim với người yêu, cũng không tiếp tục khách sáo.
Nhưng mà Tiểu Lục vẫn lảng vảng ở đó, khiến cho cán bộ Khâu không còn cách nào khách, bặm môi đi về. Sau đó mới cẩn thận tạm biệt Châu Ngạn.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Châu Ngạn ngồi trong văn phòng vắng tanh, lúc này mới để lộ vẻ mặt yếu đuối nhất của bản thân. Anh ta ngồi trước bàn làm việc, hai tay chống lên bàn, day trán. Cả người vừa mệt vừa kiệt sức.
Thậm chí anh ta không nhịn được muốn khóc.
Ở một nơi khác, Châu Mẫn mách lẻo cả buổi chiều, tới tối lại tiếp tục ở nhà họ Châu đợi em trai về.
Kết quả đến lúc ăn cơm tối, đợi đến nửa đêm em trai vẫn chưa về. Tức không nhịn được, ngay cả cơ hội chất vấn anh ta cũng không có.
Lý Văn Ngọc lại lo lắng cho con trai, điện thoại đến văn phòng đơn vị hỏi thăm.
Chỉ nghe Châu Ngạn nói anh ta phải tăng ca, tối sẽ ngủ lại phòng nghỉ, cũng không hề cho Lý Văn Ngọc cơ hội nói chuyện, Châu Ngạn đã cúp điện thoại.
Châu Mẫn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Mẹ nhìn đi kìa, nó thật sự bị con bé kia bắt chẹt rồi. Lần này Tô Nam làm ầm ĩ lớn chuyện như vậy là vì mục đích này. Cô ta là muốn nghĩ cách bắt bí em trai con.”
Trong lòng Lý Văn Ngọc cũng không hề vui vẻ, trong lòng bà ta, con trai là một người cực kỳ xuất sắc. Có thể xứng với bất cứ cô gái tốt nào.
Điều kiện của Tô Nam mà vào nhà bà ta, không nâng niu con trai bà ta trong lòng bàn tay, lại còn khó chiều như vậy, quả thật là không biết tốt xấu.
Lại còn định bắt bí con trai mình.
“Nếu lần này đã dọn đi, mẹ không cho cô ta về nữa. Không phải cô ta muốn ly hôn sao? Để mẹ xem đến lúc đó cô ta giải quyết mọi chuyện thế nào.”
Châu Mẫn nói: “Chuyện ly hôn này kiểu gì cũng phải làm. Nhân cơ hội này, để cho chúng nó ly hôn đi.”
Lý Văn Ngọc gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất