Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 40: Thiên Vị
Châu Mẫn lại nghĩ đến chuyện căn nhà: “Mẹ, căn nhà kia làm sao bây giờ, Châu Ngạn nói trả về cho đơn vị, vậy cũng quá kỳ cục, con đang ở bình thường mà.”
Lý Văn Ngọc còn chưa nói gì, Châu Quốc Uy đã mở miệng: “Nếu Châu Ngạn đã nói vậy, vậy trả lại đi. Cũng không phải nhà ta không có chỗ ở, không cần vì một căn nhà mà ảnh hưởng đến ấn tượng của lãnh đạo đơn vị.”
Trong lòng ông ta, không có gì quan trọng bằng tương lai của con trai.
Thật ra Lý Văn Ngọc muốn bênh con gái, nhưng mà con trai đã mở miệng trước đông người như vậy, nếu không làm thì đúng là cũng khó coi.
Bà ta bèn an ủi Châu Mẫn: “Nếu như em trai con thật sự ly hôn với con bé kia, sau này con cứ về nhà này ở là được.”
Châu Mẫn nghe vậy thì hơi khó chịu. Cảm thấy cha mẹ mình vẫn bất công. Cô ta có thể về nhà ở, nhưng mà không thoải mái bằng tự ở nhà riêng.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác. Trong lòng cha mẹ, mặt mũi vẫn quan trọng.
Nghĩ vậy, cô ta càng trách Tô Nam hơn. Nếu không phải Tô Nam cứ làm ầm ĩ chuyện căn nhà, Châu Ngạn cũng sẽ không làm vậy.
Lần sau nếu Châu Ngạn tìm vợ khác, cô ta nhất định phải giám sát chặt chẽ, chắc chắn không thể tìm loại người kiến thức hạn hẹp như vậy.
…
Sáng ngày hôm sau, sau khi làm xong việc ở nhà ăn, Tô Nam ăn đại hai miếng đồ ăn, lập tức đến bưu điện xếp hàng gọi điện về quê.
Hai năm trước bộ phận đại đội đã lắp đường dây điện thoại.
Nhà cô cách bộ phận đại đội cũng gần.
Khi xếp hàng, Tô Nam âm thầm cân nhắc nên nói thế nào với người trong nhà.
Nói thẳng thì chắc chắn không được, lúc nào bên bộ phận đại đội cũng rất nhiều người, điện thoại còn vang giọng, lúc gọi điện nói chuyện gì thì người cả thôn đều nghe thấy hết.
Thật ra Tô Nam không để ý chuyện ly hôn của mình bị người ta biết, nhưng mà cô sợ người trong nhà sợ áp lực trong thôn, đến lúc đó lại sống chết không đồng ý.
Nên không thể trực tiếp nói qua điện thoại, chỉ có thể lừa người nhà đến trước, sau đó nói trực tiếp.
Tốt nhất là để họ nhìn thấy sắc mặt của nhà họ Châu với mình.
Mà lần này người đến đây cũng không thể làm nam, ba cô rất sĩ diện, cũng không thể hiểu được nỗi khổ của phụ nữ. Phải để phụ nữ đến.
Cô cũng đã chọn người xong, để bà nội và mẹ cô đến.
Cuối cùng cũng đến lượt Tô Nam, cô gọi điện đến đó, một lát sau điện thoại đã được kết nối, người nhận điện thoại chính là vợ của đội trưởng. Khi biết Tô Nam gọi về thì lập tức hỏi cô ở thành phố sống thế nào.
Tô Nam bèn nói ở đây có rất nhiều người còn đang xếp hàng, đợi sau này cô về sẽ kể rõ, bây giờ có việc cần tìm người nhà nghe điện thoại.
Vợ của đội trưởng lập tức gác điện thoại sang một bên, sau đó lớn tiếng thông báo: “Người nhà của Nam Nam, đến nghe điện thoại, Nam Nam ở thành phố gọi điện cho người thân.”
Nhà họ Tô còn đang làm việc ngoài đồng mà, chỉ có mỗi bà cụ Tô ở nhà.
Chân tay bà lại không được tốt lắm, đi chậm, lại còn chống gậy đi đến. Biết cháu gái gọi điện thoại về, mặt mày hớn hở, trên mặt cười tươi như nở hoa.
“Nam Nam à.”
Tô Nam nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Bà nội, là cháu.” Đời trước đến lúc bà nội cô mất, cô cũng chưa gặp mặt được lần nào, lúc quay về chỉ nhìn thấy nấm mồ.
“Ôi, lâu rồi không thấy cháu liên lạc với người nhà, cháu ở bên đó đã quen chưa, bọn họ đối xử với cháu có tốt không?”
“Bà nội, cháu nhớ bà.” Tô Nam muốn nói mình sống rất không tốt, rất không vui, bọn họ đều không thích mình, luôn muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng lại không dám nói qua điện thoại, sợ bà đau lòng.
Bà cụ Tô cười nói: “Sống tốt trong thành phố, nhớ bà làm gì chứ?”
“Cháu nhớ bà, muốn gặp bà. Bà nội, bà và mẹ cháu đến thành phố một chuyến đi, nhà họ Châu mời mọi người đến đây.”
“À, cha mẹ của Châu Ngạn bảo nhà ta đến à?” Sao bà cụ Tô cứ thấy chuyện này không ổn nhỉ, lần trước con trai đến thành phố, còn bị nhà họ Châu lạnh nhạt làm tức giận quay về, cũng không dám nói với người nhà. Vẫn do bà cụ thấy con trai buồn bực không yên, lén hỏi mới biết được.
Ngay cả cha vợ đến nhà còn bị khinh thường, vừa nhìn đã biết nhà họ Châu này mắt chó khinh thường người khác.
Lý Văn Ngọc còn chưa nói gì, Châu Quốc Uy đã mở miệng: “Nếu Châu Ngạn đã nói vậy, vậy trả lại đi. Cũng không phải nhà ta không có chỗ ở, không cần vì một căn nhà mà ảnh hưởng đến ấn tượng của lãnh đạo đơn vị.”
Trong lòng ông ta, không có gì quan trọng bằng tương lai của con trai.
Thật ra Lý Văn Ngọc muốn bênh con gái, nhưng mà con trai đã mở miệng trước đông người như vậy, nếu không làm thì đúng là cũng khó coi.
Bà ta bèn an ủi Châu Mẫn: “Nếu như em trai con thật sự ly hôn với con bé kia, sau này con cứ về nhà này ở là được.”
Châu Mẫn nghe vậy thì hơi khó chịu. Cảm thấy cha mẹ mình vẫn bất công. Cô ta có thể về nhà ở, nhưng mà không thoải mái bằng tự ở nhà riêng.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác. Trong lòng cha mẹ, mặt mũi vẫn quan trọng.
Nghĩ vậy, cô ta càng trách Tô Nam hơn. Nếu không phải Tô Nam cứ làm ầm ĩ chuyện căn nhà, Châu Ngạn cũng sẽ không làm vậy.
Lần sau nếu Châu Ngạn tìm vợ khác, cô ta nhất định phải giám sát chặt chẽ, chắc chắn không thể tìm loại người kiến thức hạn hẹp như vậy.
…
Sáng ngày hôm sau, sau khi làm xong việc ở nhà ăn, Tô Nam ăn đại hai miếng đồ ăn, lập tức đến bưu điện xếp hàng gọi điện về quê.
Hai năm trước bộ phận đại đội đã lắp đường dây điện thoại.
Nhà cô cách bộ phận đại đội cũng gần.
Khi xếp hàng, Tô Nam âm thầm cân nhắc nên nói thế nào với người trong nhà.
Nói thẳng thì chắc chắn không được, lúc nào bên bộ phận đại đội cũng rất nhiều người, điện thoại còn vang giọng, lúc gọi điện nói chuyện gì thì người cả thôn đều nghe thấy hết.
Thật ra Tô Nam không để ý chuyện ly hôn của mình bị người ta biết, nhưng mà cô sợ người trong nhà sợ áp lực trong thôn, đến lúc đó lại sống chết không đồng ý.
Nên không thể trực tiếp nói qua điện thoại, chỉ có thể lừa người nhà đến trước, sau đó nói trực tiếp.
Tốt nhất là để họ nhìn thấy sắc mặt của nhà họ Châu với mình.
Mà lần này người đến đây cũng không thể làm nam, ba cô rất sĩ diện, cũng không thể hiểu được nỗi khổ của phụ nữ. Phải để phụ nữ đến.
Cô cũng đã chọn người xong, để bà nội và mẹ cô đến.
Cuối cùng cũng đến lượt Tô Nam, cô gọi điện đến đó, một lát sau điện thoại đã được kết nối, người nhận điện thoại chính là vợ của đội trưởng. Khi biết Tô Nam gọi về thì lập tức hỏi cô ở thành phố sống thế nào.
Tô Nam bèn nói ở đây có rất nhiều người còn đang xếp hàng, đợi sau này cô về sẽ kể rõ, bây giờ có việc cần tìm người nhà nghe điện thoại.
Vợ của đội trưởng lập tức gác điện thoại sang một bên, sau đó lớn tiếng thông báo: “Người nhà của Nam Nam, đến nghe điện thoại, Nam Nam ở thành phố gọi điện cho người thân.”
Nhà họ Tô còn đang làm việc ngoài đồng mà, chỉ có mỗi bà cụ Tô ở nhà.
Chân tay bà lại không được tốt lắm, đi chậm, lại còn chống gậy đi đến. Biết cháu gái gọi điện thoại về, mặt mày hớn hở, trên mặt cười tươi như nở hoa.
“Nam Nam à.”
Tô Nam nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Bà nội, là cháu.” Đời trước đến lúc bà nội cô mất, cô cũng chưa gặp mặt được lần nào, lúc quay về chỉ nhìn thấy nấm mồ.
“Ôi, lâu rồi không thấy cháu liên lạc với người nhà, cháu ở bên đó đã quen chưa, bọn họ đối xử với cháu có tốt không?”
“Bà nội, cháu nhớ bà.” Tô Nam muốn nói mình sống rất không tốt, rất không vui, bọn họ đều không thích mình, luôn muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng lại không dám nói qua điện thoại, sợ bà đau lòng.
Bà cụ Tô cười nói: “Sống tốt trong thành phố, nhớ bà làm gì chứ?”
“Cháu nhớ bà, muốn gặp bà. Bà nội, bà và mẹ cháu đến thành phố một chuyến đi, nhà họ Châu mời mọi người đến đây.”
“À, cha mẹ của Châu Ngạn bảo nhà ta đến à?” Sao bà cụ Tô cứ thấy chuyện này không ổn nhỉ, lần trước con trai đến thành phố, còn bị nhà họ Châu lạnh nhạt làm tức giận quay về, cũng không dám nói với người nhà. Vẫn do bà cụ thấy con trai buồn bực không yên, lén hỏi mới biết được.
Ngay cả cha vợ đến nhà còn bị khinh thường, vừa nhìn đã biết nhà họ Châu này mắt chó khinh thường người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất