Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 42: Nhà Họ Tô
Bây giờ con gái lại trở thành người bị vứt bỏ, lão bí thư thì bị người ta tố cáo, mất luôn cả chức.
Dù sao nếu so ra thì một trên trời một dưới đất.
Bà cụ Tô bèn xua tay: “Đừng nói chuyện khác, tôi chỉ nói chuyện nhà mình.”
Chê cười chuyện bất hạnh nhà người khác đều là những người độc ác.
Mọi người đều cười ha ha cho qua chuyện.
Lại có người hỏi bà cụ Tô khi nào đi, bà cụ Tô nói về nhà sẽ bảo cháu trai mua vé, tranh thủ ngày mai đi, đã hẹn thời gian rồi, cũng không thể để nhà thông gia chờ.
Cả thôn đều hâm mộ nhà Tô Nam được vào thành phố chơi.
Những người này đều là những người cả đời này chỗ đi xa nhất là họp chợ huyện.
Thậm chí có một số thím lớn tuổi, ngay cả huyện cũng chưa từng đến, chỉ lòng vòng trong công xã.
Bà cụ Tô đi về trước sự hâm mộ của bộ phận đại đội. Nhưng mà vẻ mặt lại lập tức không còn thoải mái như ban nãy.
Trong lòng bà cụ thở dài, không môn đăng hộ đối, thật ra trong lòng bà vẫn luôn lo lắng mà. Nhưng mà lại có cảm giác tiếc nuối, không muốn chấp nhận số phận. Dựa vào đâu mà cháu bà là dân quê thì nhất định phải gả vào nông thôn sống cuộc sống vất vả?
Lúc trước bà cũng là thiên kim tiểu thư nhà địa chủ mà, sau này không phải cũng gả cho con trai của quản gia sao?
Hơn nữa cứ gả vào nông thôn thì nhất định sẽ sống tốt à? Nhìn phẩm chất của những chàng trai trẻ trong thôn này đi, không những thời gian lâu ngày không còn quý trọng người vợ xinh đẹp nhà mình, lại còn hành hạ vợ đẹp người không ra người.
Những người phẩm chất kém lại còn động tay động chân nữa. thằng nhóc Châu Ngạn kia nhìn là biết tốt, bỏ qua việc vẻ ngoài đẹp hơn người khác, ngay cả tính cách cũng tốt, lại còn có tương lai, không hề tệ.
Giữa trưa, người nhà họ Tô đều lần lượt đi làm về. Không ít người đều tập trung ở một sân viện.
Đời này bà cụ Tô sinh được hai đứa con trai, con trai cả Tô Bảo Sơn, con trai thứ Tô Thanh Sơn.
Tô Bảo Sơn cưới vợ Lý Tú Phương, có một trai hai gái. Con trai cả là Tô Bách, con gái lớn là Tô Mai, con gái út là Tô Nam đã kết hôn. Nếu không phải trước đó vợ của Tô Bách xảy ra chuyện, bây giờ cũng đã có cháu nội rồi.
Còn con trai thứ hai của bà cụ Tô là Tô Thanh Sơn lấy vợ tên là Trần Nguyệt Anh, có hai trai một gái, con trai cả Tô Đống đã kết hôn, cũng đã sinh con. Con gái Tô Liễu và con trai thứ là Tô Lâm vẫn chưa kết hôn.
Tuy hai nhà vẫn chung một đại viện, nhưng khi cưới cháu dâu đầu tiên, bà cụ Tô đã làm chủ chia nhà.
Bà cụ Tô ở chung với con cả Tô Bảo Sơn.
Nhưng mà bà cụ ở nhà con trai cả cũng không cần phải phục vụ cơm nước cho lớn bé trong nhà, bà cụ chỉ cần nuôi gà là được, thức ăn do hai con dâu làm về tự chuẩn bị.
Vừa về đến, con dâu hai Trần Nguyệt Anh đã ồn ào: “Mẹ, nghe nói Nam Nam gọi điện thoại, mời mọi người vào thành phố chơi?”
Bà cụ Tô đang cho gà con ăn, nghe vậy bèn nói: “Tin tức của con nhạy đấy.”
“Ôi, cả đại đội đã biết hết.” Trần Nguyệt Anh oang oang: “Nói là để mẹ và chị dâu cả đi? Mẹ, mẹ thấy đấy con cũng chưa hiểu chuyện đời…”
“Con nghĩ gì vậy, đó là thông gia của chị dâu con, cũng không phải con, con đi làm gì?”
Trần Nguyệt Anh nói: “Không phải con cũng nhờ phúc của chị dâu à? Thơm lây cũng không được sao? Phần việc trước đó cũng cho Tô Nam…”
Bà cụ Tô hừ lạnh: “Ai bảo Tô Nam tự mình biết tranh đua chứ? Cũng không thể trách mẹ bất công được.”
Lời này khiến Trần Nguyệt Anh á khẩu không trả lời được.
Trong số các cháu gái của bà cụ Tô, chỉ có Tô Nam giống bà cụ nhất. Rất xinh đẹp, nghĩ mà giận.
Tô Thanh Sơn không muốn vợ mình chọc giận mẹ mình, hối bà ta về nhà nấu cơm. Trần Nguyệt Anh phồng mặt đi vào bếp, sau đó lại làu bàu với con gái mình, bảo cô ta nhanh chóng tìm một đối tượng, nhất định phải tốt hơn đối tượng của Tô Nam. Nhưng mà điều kiện đối tượng của Tô Nam này, nhiều năm như vậy, làng trên xóm dưới cũng chỉ có một người.
Tô Liễu đang ăn đậu phộng nướng, nghe vậy trừng to mắt: “Mẹ, mẹ đang nói sảng gì đấy?”
Trần Nguyệt Anh: “…” Già trẻ gì cũng chọc giận bà ta.
Dù sao nếu so ra thì một trên trời một dưới đất.
Bà cụ Tô bèn xua tay: “Đừng nói chuyện khác, tôi chỉ nói chuyện nhà mình.”
Chê cười chuyện bất hạnh nhà người khác đều là những người độc ác.
Mọi người đều cười ha ha cho qua chuyện.
Lại có người hỏi bà cụ Tô khi nào đi, bà cụ Tô nói về nhà sẽ bảo cháu trai mua vé, tranh thủ ngày mai đi, đã hẹn thời gian rồi, cũng không thể để nhà thông gia chờ.
Cả thôn đều hâm mộ nhà Tô Nam được vào thành phố chơi.
Những người này đều là những người cả đời này chỗ đi xa nhất là họp chợ huyện.
Thậm chí có một số thím lớn tuổi, ngay cả huyện cũng chưa từng đến, chỉ lòng vòng trong công xã.
Bà cụ Tô đi về trước sự hâm mộ của bộ phận đại đội. Nhưng mà vẻ mặt lại lập tức không còn thoải mái như ban nãy.
Trong lòng bà cụ thở dài, không môn đăng hộ đối, thật ra trong lòng bà vẫn luôn lo lắng mà. Nhưng mà lại có cảm giác tiếc nuối, không muốn chấp nhận số phận. Dựa vào đâu mà cháu bà là dân quê thì nhất định phải gả vào nông thôn sống cuộc sống vất vả?
Lúc trước bà cũng là thiên kim tiểu thư nhà địa chủ mà, sau này không phải cũng gả cho con trai của quản gia sao?
Hơn nữa cứ gả vào nông thôn thì nhất định sẽ sống tốt à? Nhìn phẩm chất của những chàng trai trẻ trong thôn này đi, không những thời gian lâu ngày không còn quý trọng người vợ xinh đẹp nhà mình, lại còn hành hạ vợ đẹp người không ra người.
Những người phẩm chất kém lại còn động tay động chân nữa. thằng nhóc Châu Ngạn kia nhìn là biết tốt, bỏ qua việc vẻ ngoài đẹp hơn người khác, ngay cả tính cách cũng tốt, lại còn có tương lai, không hề tệ.
Giữa trưa, người nhà họ Tô đều lần lượt đi làm về. Không ít người đều tập trung ở một sân viện.
Đời này bà cụ Tô sinh được hai đứa con trai, con trai cả Tô Bảo Sơn, con trai thứ Tô Thanh Sơn.
Tô Bảo Sơn cưới vợ Lý Tú Phương, có một trai hai gái. Con trai cả là Tô Bách, con gái lớn là Tô Mai, con gái út là Tô Nam đã kết hôn. Nếu không phải trước đó vợ của Tô Bách xảy ra chuyện, bây giờ cũng đã có cháu nội rồi.
Còn con trai thứ hai của bà cụ Tô là Tô Thanh Sơn lấy vợ tên là Trần Nguyệt Anh, có hai trai một gái, con trai cả Tô Đống đã kết hôn, cũng đã sinh con. Con gái Tô Liễu và con trai thứ là Tô Lâm vẫn chưa kết hôn.
Tuy hai nhà vẫn chung một đại viện, nhưng khi cưới cháu dâu đầu tiên, bà cụ Tô đã làm chủ chia nhà.
Bà cụ Tô ở chung với con cả Tô Bảo Sơn.
Nhưng mà bà cụ ở nhà con trai cả cũng không cần phải phục vụ cơm nước cho lớn bé trong nhà, bà cụ chỉ cần nuôi gà là được, thức ăn do hai con dâu làm về tự chuẩn bị.
Vừa về đến, con dâu hai Trần Nguyệt Anh đã ồn ào: “Mẹ, nghe nói Nam Nam gọi điện thoại, mời mọi người vào thành phố chơi?”
Bà cụ Tô đang cho gà con ăn, nghe vậy bèn nói: “Tin tức của con nhạy đấy.”
“Ôi, cả đại đội đã biết hết.” Trần Nguyệt Anh oang oang: “Nói là để mẹ và chị dâu cả đi? Mẹ, mẹ thấy đấy con cũng chưa hiểu chuyện đời…”
“Con nghĩ gì vậy, đó là thông gia của chị dâu con, cũng không phải con, con đi làm gì?”
Trần Nguyệt Anh nói: “Không phải con cũng nhờ phúc của chị dâu à? Thơm lây cũng không được sao? Phần việc trước đó cũng cho Tô Nam…”
Bà cụ Tô hừ lạnh: “Ai bảo Tô Nam tự mình biết tranh đua chứ? Cũng không thể trách mẹ bất công được.”
Lời này khiến Trần Nguyệt Anh á khẩu không trả lời được.
Trong số các cháu gái của bà cụ Tô, chỉ có Tô Nam giống bà cụ nhất. Rất xinh đẹp, nghĩ mà giận.
Tô Thanh Sơn không muốn vợ mình chọc giận mẹ mình, hối bà ta về nhà nấu cơm. Trần Nguyệt Anh phồng mặt đi vào bếp, sau đó lại làu bàu với con gái mình, bảo cô ta nhanh chóng tìm một đối tượng, nhất định phải tốt hơn đối tượng của Tô Nam. Nhưng mà điều kiện đối tượng của Tô Nam này, nhiều năm như vậy, làng trên xóm dưới cũng chỉ có một người.
Tô Liễu đang ăn đậu phộng nướng, nghe vậy trừng to mắt: “Mẹ, mẹ đang nói sảng gì đấy?”
Trần Nguyệt Anh: “…” Già trẻ gì cũng chọc giận bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất