Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm

Chương 47: Nhắc Nhở

Trước Sau
“Thím, cảm ơn thím đã nhắc nhở cháu.”

Thím Trần nói: “Dù sao trong lòng cháu cũng nên chuẩn bị trước. Nhưng dù sao cháu cũng còn trẻ, nếu thật sự không được ở lại, bây giờ bên ngoài cũng có một số nơi tuyển người, đâu phải cháu không có cơ hội.”

Tô Nam cười gật đầu.

Sau khi tách khỏi thím Trần, Tô Nam cầm sách giáo khoa đi tìm Lâm Thu Yến.

Thường ngày Lâm Thu Yến đều không về nhà, sau khi cơm nước xong thì nghỉ ngơi ở đơn vị.

Tình cảm hai người vừa tốt đẹp hơn, thấy Tô Nam đến, cũng thân thiện hơn trước.

“Quần áo ngày hôm qua cô phối cho tôi, tôi mặc về nhà, họ đều nói là mua rất đẹp, còn hẹn lần sau cùng đi mua đó.”

Tô Nam cười nói: “Được thôi, chỉ cần mọi người thích là được. Nhưng mà tôi cũng có chuyện này cần làm phiền cô.”

“Chuyện gì thế?”Lâm Thu Yến hơi căng thẳng, vì cô ấy và Tô Nam vừa mới kết bạn, nhưng mà cô ấy cũng chỉ là một cán bộ, thực sự sợ Tô Nam sẽ đề nghị cô ấy một số chuyện khó xử.

Tô Nam lấy sách giáo khoa trong túi ra, hỏi cô ấy bài toán làm thế nào.



Lâm Thu Yến lập tức thở phào, vừa nhìn sách nói: “Cô học cái này làm gì?”

Tô Nam bèn nói chuyện mình muốn đi học lại ra.

“Lúc đó tôi cũng thích đi học, chỉ là tình hình lúc đó cô cũng biết rồi đó. Dù có muốn học cấp hai cũng đâu đến lượt tôi. Bây giờ có cơ hội đến thành phố, tôi muốn học thêm chút kiến thức. Đặc biệt là những nữ đồng chí như chúng ta, có thể đi học thì càng quý hơn.”

Lời này khiến Lâm Thu Yến thay đổi sắc mặt: “Cô nói đúng. Học nhiều đúng là tốt, cô xem những sinh viên đó bây giờ đi, đơn vị chúng ta muốn mà chẳng có được. Còn chưa ra trường đã bị giành mất rồi, đến đơn vị còn trực tiếp được làm cán bộ dự bị, làm một năm là được cất nhắc.”

Tô Nam: “...” Nghe xong thật sự hâm mộ.

Lâm Thu Yến không nói nhiều lập tức đồng ý giúp Tô Nam học bài: “Nếu tôi không biết sẽ hỏi người khác giúp cô, đơn vị của chúng ta cũng có vài người tốt nghiệp cấp ba, đều còn nhớ rõ mấy cái này.”

Tô Nam lập tức vui vẻ tươi cười.

Trong lòng vô cùng biết ơn nói lời cảm ơn Lâm Thu Yến.

Cất sách giáo khoa, cô lại vô tình nhắc đến tin nhà ăn sắp giảm biên chế.

Lâm Thu Yến lập tức tỏ vẻ ái ngại.

Tô Nam cười nói: “Tôi cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng chuẩn bị, nếu thật sự không cho tôi làm nữa, tôi cũng cần chuẩn bị.”



Lâm Thu Yến nói nhỏ: “Chuyện này có nghe đồn thổi, nhưng mà cô đừng nói với người khác đấy.”

Tô Nam gật đầu: “Tất nhiên là tôi không nói lung tung rồi, sao có thể làm cô khó xử được. Chỉ là sớm tính trước một chút. Đúng rồi, trong xưởng trừ việc giảm biên chế ra, không muốn bán tài nguyên à?”

“Bán tài nguyên như thế nào? Tôi cũng chỉ quản lý hậu cần, làm sao quan tâm được nhiều như vậy chứ. Haizz, hiện giờ mấy lãnh đạo…” Cũng không quan tâm đến chuyện này.

Lâm Thu Yến thường xuyên nghe cha mẹ mình nói, bây giờ mấy lãnh đạo cũng không còn như mấy năm trước, cũng đã thay lòng rồi.

Trước kia trên dưới đồng lòng sản xuất, năm nào cũng cạnh tranh quyết liệt với đơn vị khác. Nhóm công nhân cũng sống rất tốt. Mấy năm nay, những lãnh đạo cũ đã về hưu, những lãnh đạo mới lên thay, trong xưởng lại trì trệ không sản xuất được. Làm gì cũng cần quan hệ, người chỉ biết làm việc không phát triển được.

Tô Nam nói: “Những chuyện hậu cần làm được cũng nhiều, tôi thấy ngoài xưởng chúng ta không phải có mấy căn phòng trống sao, sao không cho thuê kiếm ít tiền?”

Lâm Thu Yến nói: “Ý cô là hai cái chốt bảo vệ kia? Chỗ đó… ai mà muốn thuê chứ? Chốt đó không sát đường, cũng không tiện buôn bán. Hơn nữa diện tích cũng không lớn, làm gì cũng không tiện.”

Tô Nam cười nói: “Dù sao chỗ đó cũng để không, để lâu còn bị hư, còn không bằng cho bên ngoài thuê. Nếu như trong xưởng đồng ý cho thuê, tôi sẽ là người thuê đầu tiên.”

“Cô thuê?” Lâm Thu Yến ngạc nhiên nhìn cô.

Tô Nam nói: “Trước đó tôi cũng không định thuê, nhưng mà hôm nay nghe người ta bàn tán chuyện nhà ăn, tôi lại là một nhân viên tạm thời, cần phải có lối đi khác. Tôi cũng không nỡ rời khỏi đơn vị của chúng ta, có thể thuê chỗ buôn bán, tôi cũng yên tâm.” Sau đó lại cười nói: “ Nếu như thật sự thuê được, sau này cô đến chỗ tôi ăn gì đó cũng tiện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau