Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 8: Gấp Gáp Như Vậy Định Đi Đâu
Tô Nam nhìn một chút, cảm thấy nghề đầu bếp này thật sự không phải người bình thường có thể tới làm được, ví dụ như cô.
Công việc như vậy không biết nấu nướng thì không được, còn phải có sức lực, người giống như cô không thể làm đầu bếp nhà ăn được.
Cũng may cô cũng không dự định phát triển ở phương diện đầu bếp.
Tô Nam không muốn làm công việc như thế, nhưng cũng không định rời khỏi xưởng dệt.
Cho dù thời điểm này cải cách đã mở rộng, cơ hội ở ngoài xã hội rất nhiều, nhưng cô cũng không thể làm ra thành quả gì trong thời gian ngắn được, làm ăn cần tiền vốn, cũng cần quan hệ, còn phải to gan lớn mật, nếu không ngay cả hàng bạn còn không biết nhập từ đâu, cho dù biết nhưng không có người quen người ta cũng sẽ không cho bạn hàng.
Lúc đầu sở dĩ Châu Ngạn có thể lập nghiệp thành công là vì khi ấy anh phát triển tốt ở xưởng, cũng biết các loại quy trình trong xưởng, thông qua chức vị của bản thân và cơ hội đi công tác kết giao với rất nhiều bạn bè, rồi mới bắt đầu làm ăn.
Không thể không nói, trong cuộc hôn nhân này cô cũng mưa dầm thấm đất được một vài thứ.
Tô Nam ở lại nhà xưởng này chính là để đợi một cơ hội.
Cô nhớ xưởng dệt An Dương này sắp có một cơ hội để cô kiếm tiền, cô chỉ cần ở lại nhà xưởng này thì sẽ có cơ hội nắm được cơ hội đó. Nếu như thành công, tốt xấu gì có thể đi trên con đường tự mình khởi nghiệp.
Đầu bếp vừa nấu xong đồ ăn, Tô Nam và mấy thím khác cùng nhau đựng đồ ăn vào trong khay, đến khi đó tiện múc đồ ăn.
Sau khi làm xong, những người khác đã bắt đầu ăn cơm, ăn no rồi nghỉ một lúc còn phải múc đồ ăn cho công nhân và gia đình tới đây ăn cơm.
Bình thường Tô Nam đều về nhà ăn, nhưng lúc này, cô ghi sổ, ăn cơm một bữa ở nhà ăn.
Bấy giờ, Châu Ngạn mặc quần áo sạch sẽ, mang theo hộp đựng cơm đi gọi đồ ăn. Tối nay có món đậu cô ve muối chua xào thịt mà Tô Nam thích ăn, trời nóng như vậy không ăn nổi món mặn, nhưng ăn món này ngược lại có thể khai vị.
Dọc theo đường đi rất nhiều công nhân nữ đã kết hôn hay chưa kết hôn đều lén quan sát anh.
Trời nóng như thế cũng chỉ có nhân viên kỹ thuật Châu là vẫn luôn duy trì sự sạch sẽ chỉnh tề như vậy.
Đầu bếp nhà ăn cười bảo: “Sao hôm nay công nhân Châu lại tới gọi đồ ăn vậy.”
“Hôm nay muốn ăn món ở nhà ăn, cho tôi phần của hai người, tôi muốn về nhà ăn.”
“Được.” Nói là phần cho hai người nhưng đầu bếp vẫn cho anh nhiều hơn một chút, lượng vừa đủ.
Châu Ngạn hiểu trong lòng nhưng không nói, cười với bọn họ rồi cảm ơn một tiếng, lúc này đặt hộp cơm vào túi lưới xách về nhà.
Trên đường về nhà anh có hơi sầu lo. Không biết Tô Nam có đang cáu kỉnh hay không.
Anh cảm thấy từ sau khi kết hôn có đôi lúc không hiểu nổi cơn giận của Tô Nam, luôn cảm thấy suy nghĩ của cô và mình không đồng nhất.
Ví dụ như chuyện nhà cửa lần này, anh cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Căn nhà đó cũng không lớn, ở thì chen chúc, chỉ có một phòng, sau này có con cũng không ở được.
Ngược lại, cho chị cả căn nhà đó vậy sau này phòng thuộc về chị cả ở nhà hiển nhiên sẽ để trống ra chia cho anh, ngày sau có con trong nhà cũng rất rộng rãi.
Như vậy, chị anh được như ý, anh cũng được như ý, thế này không phải là chuyện rất tốt hay sao?
Bỏ đi, thời gian dài sẽ tốt hơn thôi, kết hôn cũng chưa bao lâu, vẫn cần cọ sát hòa hợp.
Châu Ngạn một đường về nhà với tâm trạng lo lắng, dự định sẽ từ từ nói chuyện với Tô Nam, kết quả vào nhà lại phát hiện ra trong nhà không có ai.
Cha mẹ anh phải đi họp ở đơn vị nên buổi tối không về nhà ăn cơm, nhưng Tô Nam chạy đi đâu rồi?
Cô gái này cả ngày cũng không ăn cơm.
Châu Ngạn có hơi lo lắng, quay người xuống lầu tìm người, chỉ lo có phải Tô Nam về nhà mẹ đẻ rồi không.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ tiền nhiệm là dì Ngô đang ở trong sân quan tâm đủ chuyện dài chuyện ngắn của các hộ gia đình, thấy Châu Ngạn vội vàng ra khỏi cửa cũng nhanh chóng đi qua: “Sao thế Châu Ngạn, gấp gáp như vậy định đi đâu?”
Châu Ngạn đáp: “Tô Nam không ở nhà, cháu đi xem sao.”
Công việc như vậy không biết nấu nướng thì không được, còn phải có sức lực, người giống như cô không thể làm đầu bếp nhà ăn được.
Cũng may cô cũng không dự định phát triển ở phương diện đầu bếp.
Tô Nam không muốn làm công việc như thế, nhưng cũng không định rời khỏi xưởng dệt.
Cho dù thời điểm này cải cách đã mở rộng, cơ hội ở ngoài xã hội rất nhiều, nhưng cô cũng không thể làm ra thành quả gì trong thời gian ngắn được, làm ăn cần tiền vốn, cũng cần quan hệ, còn phải to gan lớn mật, nếu không ngay cả hàng bạn còn không biết nhập từ đâu, cho dù biết nhưng không có người quen người ta cũng sẽ không cho bạn hàng.
Lúc đầu sở dĩ Châu Ngạn có thể lập nghiệp thành công là vì khi ấy anh phát triển tốt ở xưởng, cũng biết các loại quy trình trong xưởng, thông qua chức vị của bản thân và cơ hội đi công tác kết giao với rất nhiều bạn bè, rồi mới bắt đầu làm ăn.
Không thể không nói, trong cuộc hôn nhân này cô cũng mưa dầm thấm đất được một vài thứ.
Tô Nam ở lại nhà xưởng này chính là để đợi một cơ hội.
Cô nhớ xưởng dệt An Dương này sắp có một cơ hội để cô kiếm tiền, cô chỉ cần ở lại nhà xưởng này thì sẽ có cơ hội nắm được cơ hội đó. Nếu như thành công, tốt xấu gì có thể đi trên con đường tự mình khởi nghiệp.
Đầu bếp vừa nấu xong đồ ăn, Tô Nam và mấy thím khác cùng nhau đựng đồ ăn vào trong khay, đến khi đó tiện múc đồ ăn.
Sau khi làm xong, những người khác đã bắt đầu ăn cơm, ăn no rồi nghỉ một lúc còn phải múc đồ ăn cho công nhân và gia đình tới đây ăn cơm.
Bình thường Tô Nam đều về nhà ăn, nhưng lúc này, cô ghi sổ, ăn cơm một bữa ở nhà ăn.
Bấy giờ, Châu Ngạn mặc quần áo sạch sẽ, mang theo hộp đựng cơm đi gọi đồ ăn. Tối nay có món đậu cô ve muối chua xào thịt mà Tô Nam thích ăn, trời nóng như vậy không ăn nổi món mặn, nhưng ăn món này ngược lại có thể khai vị.
Dọc theo đường đi rất nhiều công nhân nữ đã kết hôn hay chưa kết hôn đều lén quan sát anh.
Trời nóng như thế cũng chỉ có nhân viên kỹ thuật Châu là vẫn luôn duy trì sự sạch sẽ chỉnh tề như vậy.
Đầu bếp nhà ăn cười bảo: “Sao hôm nay công nhân Châu lại tới gọi đồ ăn vậy.”
“Hôm nay muốn ăn món ở nhà ăn, cho tôi phần của hai người, tôi muốn về nhà ăn.”
“Được.” Nói là phần cho hai người nhưng đầu bếp vẫn cho anh nhiều hơn một chút, lượng vừa đủ.
Châu Ngạn hiểu trong lòng nhưng không nói, cười với bọn họ rồi cảm ơn một tiếng, lúc này đặt hộp cơm vào túi lưới xách về nhà.
Trên đường về nhà anh có hơi sầu lo. Không biết Tô Nam có đang cáu kỉnh hay không.
Anh cảm thấy từ sau khi kết hôn có đôi lúc không hiểu nổi cơn giận của Tô Nam, luôn cảm thấy suy nghĩ của cô và mình không đồng nhất.
Ví dụ như chuyện nhà cửa lần này, anh cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Căn nhà đó cũng không lớn, ở thì chen chúc, chỉ có một phòng, sau này có con cũng không ở được.
Ngược lại, cho chị cả căn nhà đó vậy sau này phòng thuộc về chị cả ở nhà hiển nhiên sẽ để trống ra chia cho anh, ngày sau có con trong nhà cũng rất rộng rãi.
Như vậy, chị anh được như ý, anh cũng được như ý, thế này không phải là chuyện rất tốt hay sao?
Bỏ đi, thời gian dài sẽ tốt hơn thôi, kết hôn cũng chưa bao lâu, vẫn cần cọ sát hòa hợp.
Châu Ngạn một đường về nhà với tâm trạng lo lắng, dự định sẽ từ từ nói chuyện với Tô Nam, kết quả vào nhà lại phát hiện ra trong nhà không có ai.
Cha mẹ anh phải đi họp ở đơn vị nên buổi tối không về nhà ăn cơm, nhưng Tô Nam chạy đi đâu rồi?
Cô gái này cả ngày cũng không ăn cơm.
Châu Ngạn có hơi lo lắng, quay người xuống lầu tìm người, chỉ lo có phải Tô Nam về nhà mẹ đẻ rồi không.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ tiền nhiệm là dì Ngô đang ở trong sân quan tâm đủ chuyện dài chuyện ngắn của các hộ gia đình, thấy Châu Ngạn vội vàng ra khỏi cửa cũng nhanh chóng đi qua: “Sao thế Châu Ngạn, gấp gáp như vậy định đi đâu?”
Châu Ngạn đáp: “Tô Nam không ở nhà, cháu đi xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất