Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn

Chương 22:

Trước Sau
Quan hệ của Lương Tiểu Song với mẹ chồng khá tốt, chị ta có ý muốn tìm chủ đề nói chuyện, nói nhỏ: “Mẹ, con nghe thím hai nói trong thôn chúng ta có người đến.”

“Có gì lạ đâu?”

“Anh ta tới thôn chúng ta mua gà mua trứng gà, nghe ý tứ của thím hai thì bà ấy bán được không ít tiền đâu, đợi đầu xuân con gà mái già nhà chúng ta lại ấp một ổ gà con thì thế nào?”

Lý Phượng Anh hài lòng gật đầu: “Người trong thành phố chỗ bọn họ không có gì để ăn cho nên chỉ có thể đến quê chúng ta mua, trong thôn cũng có bán lúa mạch bán bột chứ hả?”

Vẻ mặt Lương Tiểu Song kinh ngạc nịnh nọt mẹ chồng, tò mò hỏi: “Vậy bán rồi thì bọn họ ăn cái gì?”

“Ăn bột ngô, mì khoai lang, không có tiền, sao lại không bán chứ?”

Chị ta thở dài, như thật như giả mà oán giận: “Haizz, cũng không biết năm sau Thủ Thành như thế nào. Sắp qua năm mới rồi, ngồi chỗ ánh mắt trời vẫn còn nắng nóng, cũng không biết có tuyết rơi không nữa. Em dâu, sao em không ra ngoài phơi nắng? Rất ấm áp đó!”

Lưu Kim Ngọc ở trong phòng khẽ trả lời một tiếng, nhưng không đi ra ngoài ngay.

Điền Ninh rũ mắt lắng nghe, những lời trước đó của Lương Tiểu Song đều là đang bao che, chủ yếu là để mách lẻo Lưu Kim Ngọc trước mặt Lý Phượng Anh, mà những lời trước đó có lợi cho chị ta.

Nếu như thật sự có người như vậy tới thôn, vậy chắc hẳn chính là người đàn ông cao lớn ban nãy nói chuyện với Điền Vệ Tinh. Cậu ta bán cái gì? Trứng gà trộm từ trong ổ gà sao? Bây giờ là mùa đông, gà đẻ trứng không nhiều, mỗi ngày thiếu một quả không rõ ràng, hình như Lý Phượng Anh cũng không phát hiện chuyện này, nhưng mà cậu ta cần tiền để làm gì chứ?

Điền Ninh âm thầm cảnh giác, giao cuộn chỉ đã quấn xong cho Lý Phượng Anh. Lúc cô đứng dậy muốn trở về phòng thì Lưu Kim Ngọc từ hiên nhà đi ra, trên mặt còn có vẻ tức giận chưa nguôi, nhưng lại không thể không nặn ra nụ cười.

“Ninh Nhi đi đâu vậy?”

Điền Ninh ngạc nhiên nhìn qua: “Em đi lấy chút đồ.”

Không biết cô ta nghĩ thế nào, cười nói: “Vậy em đi ra nhanh chút nhé, lại giúp chị một chút.”



“… Phải làm gì ạ?”

“Sang xuân anh hai em muốn mang giày mới, chị vẫn chưa khâu đế giày xong, tay lại không đủ sức. Chị thấy em rảnh rỗi, em giúp chị khâu một chiếc, đừng để đến khi đó anh hai em không có giày mang.”

Điền Ninh nhướng mày: “Em không biết làm, chị đi tìm mẹ đi.”

Sai bảo cô nghiện rồi sao? Kiếm chuyện hả?

Lưu Kim Ngọc liếc nhìn nét mặt của mẹ chồng, thấy mí mắt bà ta không nâng lên nhưng vẫn còn đang lắng nghe cuộc trò chuyện bên này, mỉm cười nói: “Vậy em cũng không thể không học, ăn tết xong nói không chừng sẽ kết hôn. Nếu như em không biết làm, vậy sau này người nhà mang giày thế nào, có đúng không? Cũng là chị dâu lo nghĩ cho chuyện của em, đổi thành người khác coi người ta có hỏi han em không.”

Cô thu hết vẻ mặt của cô ta vào đáy mắt, châm biếm nói: “Em cảm ơn chị đã rảnh rỗi lo nghĩ nhiều cho em như vậy, nhưng mà người ta nói lo chuyện bao đồng sẽ nhanh già lắm. Chị dâu hai chị phải cẩn thận chút, đừng để đến khi đó đứng chung một chỗ với anh hai em lại giống như thím của anh ấy.”

Phụt...

Lương Tiểu Song nhịn không được, bật cười lại cúi đầu che giấu, thật sự hận không thể cất tiếng cười to.

Ngay cả Lý Phượng Anh cũng muốn cười, lại lập tức banh miệng, giả vờ trách mắng: “Ninh Nhi, sao con lại nói chuyện với chị dâu con thế hả. Con nên làm gì thì đi làm đi, đợi ăn tết xong không cần chị dâu con nói, mẹ cũng sẽ không để con rảnh rỗi như thế đâu.”

Lúc trước Điền Ninh vẫn luôn đi học, nếu như thật sự kết hôn thì chắc là cái gì cũng không biết làm. Con gái lớn trong nhà gả ra ngoài là một người giỏi giang được người người khen ngợi, bà ta hạ quyết tâm không thể để con gái nhỏ kém cạnh được.

Lưu Kim Ngọc vui vẻ, nhìn cô ra vẻ thị uy, ra vẻ rộng rãi nói: “Lời chị nói em không nghe, coi thử lời mẹ nói em có nghe hay không.”

Chỉ cần mẹ chồng không muốn cho cô đi học, xem sau này cô còn đắc ý thế nào.

Điền Ninh không hề quay đầu lại, cô trở về phòng của mình, tiện tay khóa cửa phòng, sau đó nhìn chằm chằm chồng sách bên góc tường đến xuất thần. Bên trong căn phòng một giường một bàn trống không, đồ đặt ở đó đều vừa nhìn đã thấy hết. Sau khi suy nghĩ, cô đưa mắt nhìn về phía căn phòng của Điền Vệ Tinh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau