Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 23:
Đến chiều, cô ra ngoài đến nhà đối diện để tìm Điền Xảo Chân chơi, cô làm như vô tình hỏi đến chút chuyện ở huyện. Nhà họ hàng mà cô ấy làm việc là một lãnh đạo nhỏ, biết nhiều chuyện hơn người khác một chút, nhưng thông tin chắp vá lại không được lạc quan lắm. Ai cũng giữ gìn chén cơm của mình, còn lại đều là đèn nhà ai nhà nấy sáng, con trẻ tiếp nhận lớp của người lớn, cô muốn tìm một công việc là việc rất khó khăn.
Điền Xảo Chân cũng không phải kẻ ngốc, thử thăm dò hỏi: “Ninh Nhi, cậu tìm công việc làm gì vậy?”
Điền Ninh không thể nào nói toạc ra hết, nửa thật nửa giả nói: “Cơ thể tớ không tốt, nếu như sau này trồng trọt tớ sợ mình chịu không nổi. Nếu có thể tìm được công việc, sau này có thể thoải mái một chút, tớ cũng không thể cứ để người khác nuôi được.”
Cô ấy sửng sốt, gật đầu thật mạnh: “Cậu nói đúng, phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời, cậu còn từng đi học, làm ruộng thật lãng phí nhân tài. Đúng rồi, người đó quen biết nhiều người, đến lúc đó cậu bảo anh ấy giúp đỡ đi.”
“Ai cơ?”
Điền Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng lại, đợi đến khi cô ấy làm mặt quỷ cười thì cô mới hiểu, lắc đầu theo bản năng: “Không được.”
“Có gì đâu mà không được, tớ không có đặc biệt nói tốt cho anh họ tớ đâu, con người anh ấy thật sự rất tốt. Tớ cũng gặp qua ba đứa trẻ kia rồi, nghe lời lại hiểu chuyện nữa. Ninh Nhi, cậu không có chịu thiệt đâu.”
Vẻ mặt Điền Xảo Chân rất nghiêm túc, cô cẩn thận phân rõ một lát, cảm thấy có lẽ cô ấy không biết quá nhiều về chuyện xấu xa của Vu Thanh Sơn, rất có thể là cô ấy nghĩ rằng vợ trước của anh ta đã chết rồi, chuyện cũ năm xưa đã được xử lý sạch sẽ rồi.
Người trong thôn thích hóng chuyện cũng dễ quên, trong một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, rất ít người đi tò mò sự thật về việc người phụ nữ “rơi xuống nước mất tích” kia.
Lúc từ bên nhà đối diện trở về đã là xế chiều rồi, nhà họ Điền im ắng. Điền Ninh vào cửa thì nhìn thấy Điền Vệ Tinh ngồi xổm bên ổ gà nóng lòng muốn thử. Con gà mái già bảo vệ ổ trứng đề phòng cậu ta, không dễ dàng để cậu ta lấy trứng gà đi.
Điền Vệ Tinh rất ít khi làm việc nhặt trứng gà, chưa kể đến việc không thành thạo, trước đó bị con gà mái già mổ một cái, nỗi đau trong ký ức vẫn còn như mới. Có nỗi ám ảnh như thế, cậu ta thử ba bốn lần cũng không dám lấy thật, nhìn thấy con gà mái già khép mắt lại, đột nhiên đằng sau có người lên tiếng.
“Điền Vệ Tinh, em đang làm gì vậy?”
Giọng cô nhẹ nhàng khe khẽ, trong phút chốc lại khiến da đầu cậu ta tê dại, cậu ta vô thức kêu lên một tiếng “mẹ ơi”. Tiếng ồn này đã đánh thức con gà mái già, nó không khách sáo duỗi đầu ra, cậu ta lại bị mổ một cái, đau đến nỗi ngồi bệt xuống đất.
“Chị, chị dọa em làm gì vậy?”
Điền Ninh nhịn cười, túm lấy bả vai của cậu ta kéo cậu ta dậy: “Em không làm chuyện trái với lương tâm mà vẫn sợ hãi sao?”
Điền Vệ tinh chột dạ, lại còn tỉnh bơ lớn tiếng hỏi lại: “Em chẳng làm gì cả, coi như là muốn lấy trứng gà thì mẹ cũng không làm gì em đâu, trứng gà em được ăn tùy thích.”
“Ồ, em có thể ăn tùy thích, nhưng không thể tùy ý bán nhỉ?”
Cậu ta sững sờ, lắp bắp nói: “Chị…chị nói bậy cái gì vậy. Ai…ai bán trứng gà chứ, đừng có vu khống em. Trong thôn chúng ta nhà nào cũng nuôi gà, em bán cho ai được chứ?”
“Sáng hôm nay chị đến hợp tác xã mua bán mua đồ thì nhìn thấy em bàn bạc với người ta.”
“Chị nhìn nhầm rồi, hai người bọn em chỉ nói chuyện thôi.”
Điền Ninh không chớp mắt nhìn cậu ta chằm chằm, cho đến khi trong lòng cậu ta hoảng sợ, ngẫm nghĩ gần đây quan hệ của hai người bọn họ cũng khá tốt, thái độ lập tức dịu lại.
“Chị, chị gái tốt, em không có làm chuyện xấu, vốn dĩ vào mùa đông con gà mái già này đẻ trứng ít mà. Chị, chị đừng nói với bố mẹ nha.”
Chuyện lấy trộm trứng gà trong nhà đi bán lấy tiền để cho Lý Phượng Anh biết thì không sao, nhưng nếu để Điền Vượng Phát biết được thì chắc chắn là sẽ bị đánh một trận. Từ nhỏ Điền Vệ Tinh đã nghịch ngợm, đã bị đánh không ít, cậu ta có hơi sợ ông.
Điền Ninh cũng biết trong nhà này, Lý Phượng Anh nói nhiều quản lý nhiều, nhưng người làm chủ thật sự chỉ có Điền Vượng Phát.
“Chị không nói với họ, nhưng em không thể lấy trộm trứng gà nữa, tiền bán được cũng không thể lấy đi làm chuyện xấu, có biết chưa hả?”
Điền Vệ Tinh gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó không chắc chắn hỏi: “Chị, như vậy là xong rồi hả?”
Cô lạnh nhạt hỏi lại: “Em cảm thấy sao?”
Cậu ta lắc đầu, dựa theo trực giác của cậu ta, không có.
“Chị không làm khó em, em giúp chị làm một việc nhỏ là được rồi.”
“Được thôi, chị nói đi!”
Điền Xảo Chân cũng không phải kẻ ngốc, thử thăm dò hỏi: “Ninh Nhi, cậu tìm công việc làm gì vậy?”
Điền Ninh không thể nào nói toạc ra hết, nửa thật nửa giả nói: “Cơ thể tớ không tốt, nếu như sau này trồng trọt tớ sợ mình chịu không nổi. Nếu có thể tìm được công việc, sau này có thể thoải mái một chút, tớ cũng không thể cứ để người khác nuôi được.”
Cô ấy sửng sốt, gật đầu thật mạnh: “Cậu nói đúng, phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời, cậu còn từng đi học, làm ruộng thật lãng phí nhân tài. Đúng rồi, người đó quen biết nhiều người, đến lúc đó cậu bảo anh ấy giúp đỡ đi.”
“Ai cơ?”
Điền Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng lại, đợi đến khi cô ấy làm mặt quỷ cười thì cô mới hiểu, lắc đầu theo bản năng: “Không được.”
“Có gì đâu mà không được, tớ không có đặc biệt nói tốt cho anh họ tớ đâu, con người anh ấy thật sự rất tốt. Tớ cũng gặp qua ba đứa trẻ kia rồi, nghe lời lại hiểu chuyện nữa. Ninh Nhi, cậu không có chịu thiệt đâu.”
Vẻ mặt Điền Xảo Chân rất nghiêm túc, cô cẩn thận phân rõ một lát, cảm thấy có lẽ cô ấy không biết quá nhiều về chuyện xấu xa của Vu Thanh Sơn, rất có thể là cô ấy nghĩ rằng vợ trước của anh ta đã chết rồi, chuyện cũ năm xưa đã được xử lý sạch sẽ rồi.
Người trong thôn thích hóng chuyện cũng dễ quên, trong một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, rất ít người đi tò mò sự thật về việc người phụ nữ “rơi xuống nước mất tích” kia.
Lúc từ bên nhà đối diện trở về đã là xế chiều rồi, nhà họ Điền im ắng. Điền Ninh vào cửa thì nhìn thấy Điền Vệ Tinh ngồi xổm bên ổ gà nóng lòng muốn thử. Con gà mái già bảo vệ ổ trứng đề phòng cậu ta, không dễ dàng để cậu ta lấy trứng gà đi.
Điền Vệ Tinh rất ít khi làm việc nhặt trứng gà, chưa kể đến việc không thành thạo, trước đó bị con gà mái già mổ một cái, nỗi đau trong ký ức vẫn còn như mới. Có nỗi ám ảnh như thế, cậu ta thử ba bốn lần cũng không dám lấy thật, nhìn thấy con gà mái già khép mắt lại, đột nhiên đằng sau có người lên tiếng.
“Điền Vệ Tinh, em đang làm gì vậy?”
Giọng cô nhẹ nhàng khe khẽ, trong phút chốc lại khiến da đầu cậu ta tê dại, cậu ta vô thức kêu lên một tiếng “mẹ ơi”. Tiếng ồn này đã đánh thức con gà mái già, nó không khách sáo duỗi đầu ra, cậu ta lại bị mổ một cái, đau đến nỗi ngồi bệt xuống đất.
“Chị, chị dọa em làm gì vậy?”
Điền Ninh nhịn cười, túm lấy bả vai của cậu ta kéo cậu ta dậy: “Em không làm chuyện trái với lương tâm mà vẫn sợ hãi sao?”
Điền Vệ tinh chột dạ, lại còn tỉnh bơ lớn tiếng hỏi lại: “Em chẳng làm gì cả, coi như là muốn lấy trứng gà thì mẹ cũng không làm gì em đâu, trứng gà em được ăn tùy thích.”
“Ồ, em có thể ăn tùy thích, nhưng không thể tùy ý bán nhỉ?”
Cậu ta sững sờ, lắp bắp nói: “Chị…chị nói bậy cái gì vậy. Ai…ai bán trứng gà chứ, đừng có vu khống em. Trong thôn chúng ta nhà nào cũng nuôi gà, em bán cho ai được chứ?”
“Sáng hôm nay chị đến hợp tác xã mua bán mua đồ thì nhìn thấy em bàn bạc với người ta.”
“Chị nhìn nhầm rồi, hai người bọn em chỉ nói chuyện thôi.”
Điền Ninh không chớp mắt nhìn cậu ta chằm chằm, cho đến khi trong lòng cậu ta hoảng sợ, ngẫm nghĩ gần đây quan hệ của hai người bọn họ cũng khá tốt, thái độ lập tức dịu lại.
“Chị, chị gái tốt, em không có làm chuyện xấu, vốn dĩ vào mùa đông con gà mái già này đẻ trứng ít mà. Chị, chị đừng nói với bố mẹ nha.”
Chuyện lấy trộm trứng gà trong nhà đi bán lấy tiền để cho Lý Phượng Anh biết thì không sao, nhưng nếu để Điền Vượng Phát biết được thì chắc chắn là sẽ bị đánh một trận. Từ nhỏ Điền Vệ Tinh đã nghịch ngợm, đã bị đánh không ít, cậu ta có hơi sợ ông.
Điền Ninh cũng biết trong nhà này, Lý Phượng Anh nói nhiều quản lý nhiều, nhưng người làm chủ thật sự chỉ có Điền Vượng Phát.
“Chị không nói với họ, nhưng em không thể lấy trộm trứng gà nữa, tiền bán được cũng không thể lấy đi làm chuyện xấu, có biết chưa hả?”
Điền Vệ Tinh gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó không chắc chắn hỏi: “Chị, như vậy là xong rồi hả?”
Cô lạnh nhạt hỏi lại: “Em cảm thấy sao?”
Cậu ta lắc đầu, dựa theo trực giác của cậu ta, không có.
“Chị không làm khó em, em giúp chị làm một việc nhỏ là được rồi.”
“Được thôi, chị nói đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất