Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 39:
Trương Mẫn suy nghĩ, vẫy tay với Điền Ninh. Thấy cô hơi kinh ngạc, thím ấy mỉm cười: “Ninh Ninh, cháu qua đây.”
Vốn dĩ cô không quen thím ấy, nhưng cô từng gặp Tôn Tiểu Cương và người con trai tên là Đông Thăng đó, chắc hẳn người này là mẹ của cậu bé.
Trương Mẫn thân thiết kéo tay cô, cảm khái không thôi mà nói: “Ninh Ninh, hôm qua không thấy cháu, con trai thím thật sự nhờ có cháu. Nào, đây là tiền mừng tuổi thím cho cháu, cháu nhận lấy đi.”
Thím ấy đã chuẩn bị tiền mừng tuổi trong tay từ sớm, thuận thế nhét vào trong lòng bàn tay của cô.
Điền Ninh từ chối theo bản năng: “Thím, cháu không thể nhận, cháu cũng là người lớn rồi.”
Trương Mẫn lập tức nắm chặt tay của cô, không cho từ chối: “Nhà thím chỉ có một đứa con, nếu như cháu không nhận thì thím vẫn không thể yên lòng, chúng ta là hàng xóm, nên mà.”
“Được rồi, cảm ơn thím.”
“Ôi, vậy là đúng rồi. Tiểu Cương muốn chơi với cháu, cháu dẫn nó đi chơi, chờ lát nữa Đông Thăng dẫn nó về nhà.”
“Vâng ạ.”
Thím ấy nói xong thì đi, lúc đi ngang qua trước cửa nhà họ Điền thì đúng lúc Lương Tiểu Song dẫn Điền Binh Binh đi ra chơi. Thím ấy cũng không keo kiệt mà móc năm hào tiền mừng tuổi cho cậu bé.
Lương Tiểu Song được thương mà sợ, trong thôn không có họ hàng, muốn mừng tuổi cho con cái của nhau thì có nghĩa là quan hệ tốt. Người nhà họ Tôn có ăn học là muốn tới lui nhiều với nhà chị ta sao?
“Binh Binh, con cũng đi chơi với người ta được không?” Vẫn là cô em chồng có thể diện.
Điền Binh Binh không đợi dặn dò, lao thẳng đến bên cạnh cô nhỏ, tức giận trợn mắt nhìn Tôn Tiểu Cương. Đây là của cậu bé!
Tôn Tiểu Cương ù ù cạc cạc ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Thăng, anh nhướng mày cười: “Không phải em muốn đi chơi, không đi nữa thì phải về nhà đó?”
“Em đi! Em đi!”
Điền Binh Binh nghiêng đầu thấy người tuyết, cũng chạy theo, để lại một Hạ Đông Thăng đứng yên không động đậy.
Ngay trước mặt người ta, Điền Ninh thật sự không thể nhét luôn tiền mừng tuổi vào trong túi. Lúc cô hơi lúng túng muốn xoay người, Hạ Đông Thăng cất bước đi qua trước mặt cô trước, để lại một câu nói bay trong không khí.
“Cất đi, không sao.”
Giọng nói của chàng trai trầm thấp hấp dẫn, cô chỉ kịp thấy anh thoáng qua, cái cằm lởm chởm râu, bóng lưng cao lớn lại có mùi vị thoải mái không gò bó.
Ừm, có hơi...
Điền Ninh bỏ quên từ ngữ không hợp thời, cô nhét tiền mừng tuổi vào trong túi áo, chấp nhận yêu cầu của đám con nít, bốn đứa bé bắt đầu hợp sức nặn một người tuyết lớn.
Chơi được một nửa, cô phát hiện sắc mặt của Điền Xảo Chân không tự nhiên lắm, bèn lặng lẽ hỏi nguyên nhân.
Điền Xảo Chân cũng là người đính hôn rồi, không sẵn lòng tiếp tục chơi cùng con trai cùng lứa lắm, nhỏ giọng nói: “Ninh Nhi, tớ muốn đi về.”
Điền Ninh không rõ nguyên nhân, sau khi ngẫm nghĩ thì đã hiểu: “Hai chúng ta đều ở đây, không sao đúng không?”
“Tớ sợ người khác nhìn thấy. Cậu không biết đâu, nhà chồng tớ hơi xoi mói.”
Cô yên lặng nghĩ, là kiểu ở không đi gây sự nhỉ?
Nhưng mà, nể tình cùng nhau lớn lên, cô nhắc nhở một câu: “Chúng ta đã sớm giải phóng rồi, nhà họ đang có tư tưởng mục nát gì. Nếu nhà họ dám so đo, không phải bác Vu đã xông đến nói phải trái với họ à?”
Điền Xảo Chân than thở: “Trước khi đính hôn thì không biết, bây giờ ầm ĩ lại không hay lắm.”
Điền Ninh vỗ vai cô ấy: “Xảo Chân, cậu phải tự mình cứng rắn lên. Trước đây tớ không hiểu, nhưng nếu hôm qua tớ cũng không hiểu thì chắn chắn bây giờ đang khóc ở nhà rồi.”
Cô ấy hơi sửng sốt, trong đôi mắt to tràn đầy honag mang, nhưng cũng không bảo về nhà nữa.
Điền Vệ Tinh ở bên kia hô to: “Chị, mau tới đây, đầu của người tuyết làm thế nào cũng không được!”
Điền Ninh đi qua xem, vẫn chưa đến gần đã phát hiện không đúng. Điền Vệ Tinh chắp tay sau lưng, chắc chắn có ý đồ xấu, cô giả vờ như vô tình đi tới, cách cậu ta còn một bước thì bỗng nhiên nói: “Oa, trên trời có máy bay!”
“Ở đâu? Ở đâu?”
Điền Vệ Tinh và đứa bé cùng ngẩng đầu nhìn, sau đó cậu ta thình lình bị cô đạp một cái vào mông, ngã xuống đất tuyết, ăn một miếng tuyết.
“Chị, chị làm gì thế?”
Điền Ninh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Em cầm gì trong tay?”
Điền Vệ Tinh hừ một tiếng, không dám lên tiếng. Cậu ta muốn nhét cầu tuyết vào trong cổ cô, ai ngờ bị cô phát hiện chứ?
Hạ Đông Thăng luôn đứng xem không khách sáo mà mỉm cười, vừa nãy anh không ngẩng đầu nhìn máy bay.
Điền Ninh kinh ngạc nhìn nụ cười của anh, hôm qua cô gặp còn tưởng người này là kiểu trầm lặng lạnh lùng. Mà Hạ Đông Thăng cũng không né tránh ánh mắt nghiên cứu của cô, trái lại chớp đôi mắt phượng, nụ cười càng tươi hơn.
Cô yên lặng dời tầm mắt, cầm cà rốt hung dữ đâm mũi cho người tuyết.
Vốn dĩ cô không quen thím ấy, nhưng cô từng gặp Tôn Tiểu Cương và người con trai tên là Đông Thăng đó, chắc hẳn người này là mẹ của cậu bé.
Trương Mẫn thân thiết kéo tay cô, cảm khái không thôi mà nói: “Ninh Ninh, hôm qua không thấy cháu, con trai thím thật sự nhờ có cháu. Nào, đây là tiền mừng tuổi thím cho cháu, cháu nhận lấy đi.”
Thím ấy đã chuẩn bị tiền mừng tuổi trong tay từ sớm, thuận thế nhét vào trong lòng bàn tay của cô.
Điền Ninh từ chối theo bản năng: “Thím, cháu không thể nhận, cháu cũng là người lớn rồi.”
Trương Mẫn lập tức nắm chặt tay của cô, không cho từ chối: “Nhà thím chỉ có một đứa con, nếu như cháu không nhận thì thím vẫn không thể yên lòng, chúng ta là hàng xóm, nên mà.”
“Được rồi, cảm ơn thím.”
“Ôi, vậy là đúng rồi. Tiểu Cương muốn chơi với cháu, cháu dẫn nó đi chơi, chờ lát nữa Đông Thăng dẫn nó về nhà.”
“Vâng ạ.”
Thím ấy nói xong thì đi, lúc đi ngang qua trước cửa nhà họ Điền thì đúng lúc Lương Tiểu Song dẫn Điền Binh Binh đi ra chơi. Thím ấy cũng không keo kiệt mà móc năm hào tiền mừng tuổi cho cậu bé.
Lương Tiểu Song được thương mà sợ, trong thôn không có họ hàng, muốn mừng tuổi cho con cái của nhau thì có nghĩa là quan hệ tốt. Người nhà họ Tôn có ăn học là muốn tới lui nhiều với nhà chị ta sao?
“Binh Binh, con cũng đi chơi với người ta được không?” Vẫn là cô em chồng có thể diện.
Điền Binh Binh không đợi dặn dò, lao thẳng đến bên cạnh cô nhỏ, tức giận trợn mắt nhìn Tôn Tiểu Cương. Đây là của cậu bé!
Tôn Tiểu Cương ù ù cạc cạc ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Thăng, anh nhướng mày cười: “Không phải em muốn đi chơi, không đi nữa thì phải về nhà đó?”
“Em đi! Em đi!”
Điền Binh Binh nghiêng đầu thấy người tuyết, cũng chạy theo, để lại một Hạ Đông Thăng đứng yên không động đậy.
Ngay trước mặt người ta, Điền Ninh thật sự không thể nhét luôn tiền mừng tuổi vào trong túi. Lúc cô hơi lúng túng muốn xoay người, Hạ Đông Thăng cất bước đi qua trước mặt cô trước, để lại một câu nói bay trong không khí.
“Cất đi, không sao.”
Giọng nói của chàng trai trầm thấp hấp dẫn, cô chỉ kịp thấy anh thoáng qua, cái cằm lởm chởm râu, bóng lưng cao lớn lại có mùi vị thoải mái không gò bó.
Ừm, có hơi...
Điền Ninh bỏ quên từ ngữ không hợp thời, cô nhét tiền mừng tuổi vào trong túi áo, chấp nhận yêu cầu của đám con nít, bốn đứa bé bắt đầu hợp sức nặn một người tuyết lớn.
Chơi được một nửa, cô phát hiện sắc mặt của Điền Xảo Chân không tự nhiên lắm, bèn lặng lẽ hỏi nguyên nhân.
Điền Xảo Chân cũng là người đính hôn rồi, không sẵn lòng tiếp tục chơi cùng con trai cùng lứa lắm, nhỏ giọng nói: “Ninh Nhi, tớ muốn đi về.”
Điền Ninh không rõ nguyên nhân, sau khi ngẫm nghĩ thì đã hiểu: “Hai chúng ta đều ở đây, không sao đúng không?”
“Tớ sợ người khác nhìn thấy. Cậu không biết đâu, nhà chồng tớ hơi xoi mói.”
Cô yên lặng nghĩ, là kiểu ở không đi gây sự nhỉ?
Nhưng mà, nể tình cùng nhau lớn lên, cô nhắc nhở một câu: “Chúng ta đã sớm giải phóng rồi, nhà họ đang có tư tưởng mục nát gì. Nếu nhà họ dám so đo, không phải bác Vu đã xông đến nói phải trái với họ à?”
Điền Xảo Chân than thở: “Trước khi đính hôn thì không biết, bây giờ ầm ĩ lại không hay lắm.”
Điền Ninh vỗ vai cô ấy: “Xảo Chân, cậu phải tự mình cứng rắn lên. Trước đây tớ không hiểu, nhưng nếu hôm qua tớ cũng không hiểu thì chắn chắn bây giờ đang khóc ở nhà rồi.”
Cô ấy hơi sửng sốt, trong đôi mắt to tràn đầy honag mang, nhưng cũng không bảo về nhà nữa.
Điền Vệ Tinh ở bên kia hô to: “Chị, mau tới đây, đầu của người tuyết làm thế nào cũng không được!”
Điền Ninh đi qua xem, vẫn chưa đến gần đã phát hiện không đúng. Điền Vệ Tinh chắp tay sau lưng, chắc chắn có ý đồ xấu, cô giả vờ như vô tình đi tới, cách cậu ta còn một bước thì bỗng nhiên nói: “Oa, trên trời có máy bay!”
“Ở đâu? Ở đâu?”
Điền Vệ Tinh và đứa bé cùng ngẩng đầu nhìn, sau đó cậu ta thình lình bị cô đạp một cái vào mông, ngã xuống đất tuyết, ăn một miếng tuyết.
“Chị, chị làm gì thế?”
Điền Ninh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Em cầm gì trong tay?”
Điền Vệ Tinh hừ một tiếng, không dám lên tiếng. Cậu ta muốn nhét cầu tuyết vào trong cổ cô, ai ngờ bị cô phát hiện chứ?
Hạ Đông Thăng luôn đứng xem không khách sáo mà mỉm cười, vừa nãy anh không ngẩng đầu nhìn máy bay.
Điền Ninh kinh ngạc nhìn nụ cười của anh, hôm qua cô gặp còn tưởng người này là kiểu trầm lặng lạnh lùng. Mà Hạ Đông Thăng cũng không né tránh ánh mắt nghiên cứu của cô, trái lại chớp đôi mắt phượng, nụ cười càng tươi hơn.
Cô yên lặng dời tầm mắt, cầm cà rốt hung dữ đâm mũi cho người tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất